Hai người trở về biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi đang chuẩn bị về phòng của mình nhưng bị Dạ Đình Sâm cản lại.
– Em vẫn muốn chia phòng ngủ sao? Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi, ánh mắt sáng quắc, sâu không thấy đáy.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới tối qua tuy hai ngươi chia phòng ngủ nhưng sáng dậy lại thấy Dạ Đình Sâm đã nằm trên giường mình.
Những ký ức triền miên vào buổi sáng xẹt qua trong đầu cô, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên:
– Em… Dạ Đình Sâm nhìn ra Nhạc Yên Nhi đang dao động, hắn biết nếu muốn chính miệng Nhạc Yên Nhi nói muốn ngủ với hắn thì quả thật là làm khó cô, vì thế hắn quyết định thay cô luôn.
– Mợ Trương, chuyển đồ của thiếu phu nhân vào phòng tôi đi.
Mợ Trương vui vẻ đồng ý, lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm kiên quyết như thế thì không từ chối nữa, chỉ cố ý chun mũi lại nói với Dạ Đình Sâm:
– Em nói cho anh biết, lúc ngủ em vừa nghiến răng vừa ngáy lại còn nói mơ nữa, anh ngủ không ngon cũng đừng có trách em.
Trong mắt Dạ Đình Sâm có chút mập mờ:
– Lúc ngủ em thế nào chẳng lẽ tôi còn chưa thấy sao? Người này lúc trước lạnh lùng cấm dục, bộ dáng không chạm khói lửa nhân gian, sao bây giờ ăn nói càng ngày càng không đứng đắn thế này.
Nhạc Yên Nhi không mặt dày được như Dạ Đình Sâm, cô giậm chân một cái, không nói chuyện với hắn nữa, xoay người chạy vào trong nhà kính để tưới nước cho hoa.
Dạ Đình Sâm đi đằng sau, mỉm cười yêu chiều.
Nhạc Yên Nhi vốn cho là buổi sáng làm rồi thì đến tối có thể tránh được một kiếp.
Nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm giống như ăn được của ngon biết vị vậy, quấy lấy cô đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô không chịu nổi nữa, nói sáng mai còn phải dậy tới công ty hắn mới tha cho, ôm lấy cô ngủ.
Nhạc Yên Nhi vốn nghĩ ngủ cùng Dạ Đình Sâm mình sẽ thao thức chán.
Nhưng không ngờ ngược lại, cô nằm trong lòng hắn, trong mũi quanh quẩn mùi hương mát lạnh của hắn, cô lại có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Cứ thế cô có một đêm ngon giấc.
Ánh nắng buổi sớm đánh thức Nhạc Yên Nhi, cô mở mắt ra, phát hiện Dạ Đình Sâm đã thức dậy rồi, đang nhìn cô chăm chú, môi nở nụ cười dịu dàng.
Sáng sớm tỉnh lại, có ánh nắng và hắn, đây chính là tương lai mà cô muốn.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy cảnh tượng này rất ấm lòng, chợt nảy ra một suy nghĩ, cô nói bằng giọng nũng nịu:
– Chào buổi sáng, ông xã.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi gọi Dạ Đình Sâm là ông xã.
Điều này có nghĩa cô chính thức chấp nhận thân phận ‘bà Dạ’.
Dạ Đình Sâm tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của xưng hô này, trong mắt ánh lên xúc động, hắn cúi đầu ấn xuống một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của cô.
– Chào buổi sáng, bà xã.
Nhạc Yên Nhi dựa vào lòng Dạ Đình Sâm, dụi đầu làm nũng.
Từ sau khi mở lòng cô mới biết cảm giác có người để dựa vào lại tốt đẹp như thế.
Dạ Đình Sâm bị cô dụi đến tâm tư rối bời, hắn lật người một cái, đè Nhạc Yên Nhi dưới người mình, mắt phượng thâm thúy nhìn vào mắt của cô.
– Tinh thần của em tốt như thế, chi bằng chúng ta ‘tập thể dục buổi sáng’ đi? Nhạc Yên Nhi hoài nghi có phải mình đã mở khóa chức năng cao siêu gì đó của Dạ Đình Sâm hay không, trước đây không phải hắn không động vào phụ nữ sao, sao bây giờ nhu cầu lại nhiều thế chứ? Nhạc Yên Nhi đỏ mặt đẩy Dạ Đình Sâm ra:
– Thôi nào, hôm nay em còn phải đến công ty đấy.
Dạ Đình Sâm cũng không ép buộc, thuận theo ý cô nhích người ra.
Nhạc Yên Nhi ngồi dậy, còn chưa xuống giường, Dạ Đình Sâm liền kề sát tai cô, dùng giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin bảo:
– Vậy tối này tiếp tục nhé.
Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai của cô, trong nháy mắt vành tai tinh xảo của Nhạc Yên Nhi đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Cô không dám quay đầu, chạy thẳng vào toilet rửa mặt.
Hai người ăn xong bữa sáng thì Nhạc Yên Nhi ra ngoài luôn, hôm nay cô tự lái xe đến công ty.
Cô vừa đi thì Trần Lạc cũng đến biệt thự đón Dạ Đình Sâm.
Cậu báo lại cho Dạ Đình Sâm một lượt lịch trình làm việc trong ngày, hỏi xem hắn có muốn thay đổi gì không.
Dạ Đình Sâm đột nhiên hỏi:
– Chuyện vòng cổ tra đến đâu rồi? Trước mặt người của mình, Dạ Đình Sâm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng hờ hững, không thể nhìn ra được người quấn lấy Nhạc Yên Nhi không buông trên giường cũng chính là hắn.
Trần Lạc thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên người mà chủ tịch quan tâm nhất vẫn là phu nhân, hôm nay phải bàn hai vụ làm ăn lớn có giá trị cả tỷ, nhưng câu hỏi đầu tiên của chủ tịch lại là về chiếc dây chuyền của phu nhân.
Tuy rằng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng cậu ta vẫn cung kính đáp:
– Đã tra rõ rồi, Lâm Đông Lục cất dây chuyền trong một ngân hàng tư nhân, mật mã là dấu vân tay của anh ta, chỉ có vân tay của anh ta mới có thể mở được két an toàn.
Không ngờ Lâm Đông Lục lại bảo quản dây chuyền nghiêm mật như thế, chuyện này có hơi phiền phức, Dạ Đình Sâm nhíu mày suy nghĩ.
– Ra tay với Bạch Nhược Mai để lấy dấu vân tay của Lâm Đông Lục.
Dạ Đình Sâm lãnh đạm dặn.
Đầu óc Trần Lạc không đủ nhanh nhạy, không thể hiểu được ý đồ của Dạ Đình Sâm ngay:
– Bạch Nhược Mai và Lâm Đông Lục đã kết hôn, sao cô ta có thể giúp chúng ta chứ? Đối với cậu thư ký này, Dạ Đình Sâm vẫn có kiên nhẫn chỉ bảo:
– Hôn nhân của họ không phải sắt thép, chỉ cần thả tin để Bạch Nhược Mai biết dây chuyền vẫn còn ở trong tay Lâm Đông Lục, chắc chắn cô ta sẽ có hành động.
Không thể không nói, Dạ Đình Sâm nhìn có vẻ lạnh lùng ít nói nhưng lại rất tỉ mỉ tinh tế trong việc khống chế lòng người.
Trần Lạc đáp:
– Vâng.
… Nhạc Yên Nhi đến công ty truyền thông Tinh Huy, đi thẳng tới phòng làm việc của Danny.
Cô gõ cửa, Danny nói ‘mời vào’ nhưng cô vẫn không dám đi thẳng vào trong mà chỉ hé cửa, thò đầu vào, thăm dò tình huống trước một chút.
Lỡ như Danny lấy bình hoa ném cô thì cô còn kịp chạy.
Nhưng hình như Danny không có cái hứng này, anh ta trợn mắt lườm cô một cái, nói với vẻ không kiên nhẫn:
– Mau lăn vào đây cho tôi.
Thấy thái độ của Danny với cô không khác gì trước đây Nhạc Yên Nhi mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa phòng làm việc ra rồi đi vào, còn không quên đóng cửa lại.
Nhạc Yên Nhi ngồi xuống ghế đối diện Danny với dáng vẻ như một học sinh ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đùi, còn ngay ngắn hơn các bé học sinh.