"Cô... cô..." Bạch Hải Đường nhìn Đường Dạ Khê, sắc mặt trắng bệch. Đột nhiên bà ta cắn răng, đẩy Ôn An An đang dựa vào vai bà ta nức nở, quỳ "phịch" xuống trước mặt Đường Dạ Khê: "Tôi cầu xin cô!"
Bà ta quỳ xuống dưới chân Đường Dạ Khê, ngửa mặt nhìn cô, bi phẫn nói: "Tôi cầu xin cô được không? Người làm bà nội này quỳ xuống cầu xin cô, xin cô tha cho An An một con đường sống, để An An ở lại nhà họ Ôn. Đừng làm cho nhà họ Ôn không yên ổn, con cháu chia lìa mỗi người một nơi có được không?"
"Dì, dì làm gì vậy?"
"Bà nội, bà mau đứng lên!"
"Bà nội, bà đừng như vậy."
Bốn người Ôn Minh Viễn và anh em Ôn Huyền Dương vội vã đi tới, muốn dìu bà ta đứng dậy.
"Các con tránh ra!" Bạch Hải Đường cố gắng đẩy mấy bố con Ôn Minh Viễn ra, ngửa mặt nhìn Đường Dạ Khê: "Coi như tôi cầu xin cô được không? Tôi cam đoan, dù giữ An An lại cũng sẽ không cản đường của cô, gây ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của cô. Con bé dọn đến nhà cũ ở cùng tôi, tôi nuôi nó được không?"
Bà ta ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, dáng vẻ chịu uất ức rất lớn, giống như người gây sự không chịu bỏ qua là Đường Dạ Khê vậy.
Sự việc phát triển đến nước này, Đường Dạ Khê cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Nếu người nhà họ Ôn thật sự không có một chút tình cảm nào với cô thì rất dễ xử lý.
Người nhà họ Ôn thích thế nào thì thế đó, cô chỉ cần làm chuyện cô muốn làm là được.
Nhưng lúc này Ôn Minh Viễn lại coi trọng để ý đến cô.
Ôn Huyền Dương cũng bắt đầu đứng ở lập trường của cô mà nói đỡ cho cô.
Còn có... mẹ ruột của cô là Đường Thủy Tinh.
Cô có thể nhìn ra được, trong tất cả những người nhà họ Ôn, người quan tâm đến cô nhất chính là Đường Thủy Tinh.
Có lẽ là khác biệt giữa bố, mẹ và anh cả.
Mẹ mới là người chân chính thai nghén ra đứa con.
Năm đó, người được Đường Thủy Tinh mang thai trong bụng mười tháng chính là cô, không phải Ôn An An.
Người ta nói con gái là phần thịt rơi xuống từ đầu quả tim của người mẹ.
Thịt rơi xuống từ đầu trái tim của Đường Thủy Tinh là cô, không phải Ôn An An.
Thái độ của Đường Thủy Tinh với cô không giống những người khác trong nhà họ Ôn.
Trong tất cả người nhà họ Ôn, chỉ khi Đường Thủy Tinh nhìn cô, ánh mắt mang theo sự yêu thương sâu nặng và đau lòng thương tiếc không cách nào diễn tả được bằng lời.
Ánh mắt Đường Thủy Tinh nhìn cô, là hối hận, là đau lòng và dè dặt cẩn thận.
Hối hận năm đó không trông chừng cô cẩn thận, để cô bị Đường Linh Lung tráo đổi.
Đau lòng vì không thể tự tay nuôi cô khôn lớn, bỏ lỡ cô hơn hai mươi năm.
Đối xử với cô dè dặt cẩn thận, sợ rằng có chỗ nào không tốt khiến cô ghét bỏ ác cảm với người mẹ ruột này.
Đó là người thật sự yêu thương quan tâm cô.
Con người cô, không sợ người khác đối xử với mình không tốt, chỉ sợ người khác đối xử tốt với mình.
Người đối xử tốt với cô quá ít.
Cho nên mỗi người tốt với cô đều vô cùng quý giá.
Chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ không nhịn được muốn thêm ba phần nữa.
Cô không nỡ khiến người đối xử tốt với mình buồn khổ, khó xử.
Vậy nên bây giờ phải làm sao đây?
Cô rơi vào thế khó, không cầm lòng được nhìn về phía Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ lại rất bình tĩnh, dáng vẻ xem kịch vui như đã đoán trước được mọi chuyện.
Thấy Đường Dạ Khê nhìn mình, anh cười cười vươn tay ôm nhẹ vòng eo của cô, ung dung cười khẽ: "Không sao. Bà ta thích quỳ cứ để bà ta quỳ, dù sao ngày mai hai chúng ta không phải đi làm, đêm nay ngủ muộn cũng không vấn đề gì. Chúng ta cứ đứng ở đây chờ xem bà ta có thể quỳ được bao lâu."
Ôn Huyền Triệt bị bệnh tình nguy kịch của mẹ dọa sợ, cả tối không lên tiếng cuối cùng không kìm nén được nữa: "Cố Thời Mộ anh đừng có quá đáng!"
"A Triệt, con câm miệng!" Ôn Minh Viễn quát một tiếng, nhắm hai mắt mà quỳ xuống đối diện với Bạch Hải Đường, run giọng nói: "Dì, xin dì đừng ép con nữa. Báo cảnh sát là nguyện vọng của Thủy Tinh. Bây giờ Thủy Tinh còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, con không thể làm trái ý nguyện của em ấy... Nhất định phải bắt Đường Linh Lung, không bắt sẽ không bình ổn được nỗi oán giận trong lòng Thủy Tinh. Dì, dì cứ coi như con bất hiếu, con nhận đánh chịu phạt thế nào cũng được, chỉ xin dì đừng ép con nữa..."
"Con... con..." Bạch Hải Đường tức giận, cả người lảo đảo: "Minh Viễn, dì... dì vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn, con báo đáp dì thế này à? Vợ con quan trọng, dì không quan trọng đúng không? Có phải dì cũng nên đi vòng qua quỷ môn quan một lần, con mới có thể tha cho An An? Con muốn ép chết dì đúng không?"
"Là con bất hiếu..." Ôn Minh Viễn cúi đầu, giọt nước mắt lớn rơi xuống đất: "Nếu dì xảy ra chuyện gì không may, con sẽ đền mạng cho dì."
"Anh nói bậy cái gì thế?" Ông cụ Ôn giận dữ đá lên người Ôn Minh Viễn: "Năm đó mẹ anh qua đời, anh mắc một cơn bệnh nặng, hấp hối thoi thóp, anh đã quên là ai canh giữ bên giường bệnh của anh chăm anh suốt đêm ngày? Dì anh vì ba anh em các anh mà cả đời không sinh đứa con của riêng mình, dốc hết tâm sức lên người ba anh em các anh. Bây giờ các anh trưởng thành rồi, lấy vợ sinh con, các anh vứt hai ông bà già chúng tôi sang một bên đúng không? Vợ con anh quan trọng, hai ông bà già chúng tôi còn sống làm anh chướng mắt, nên chết quách đi cho rồi đúng không?"
"Bố, bố đừng nói vậy..." Ôn Minh Viễn đập mạnh đầu xuống đất: "Là con bất hiếu..."
Ông chỉ dập đầu chứ không nói sẽ bỏ qua cho Đường Linh Lung, giấu giếm thân thế của Ôn An An.
Giây phút này, Ôn An An tức đến đỏ mắt.
Cô ta cảm thấy, cô ta không nhận ra bố và các anh của mình nữa rồi.
Bà nội đã quỳ xuống cầu xin bọn họ, bọn họ lại cắn chặt không chịu tha cho Đường Linh Lung, giấu giếm thân thế của cô ta.
Trái tim của bọn họ làm từ cái gì?
Sao lại cứng hơn cả sắt đá như thế?
Ông cụ Ôn giận dữ chửi ầm lên, Ôn Minh Viễn đập đầu xuống đất từng cái một, trên trán rướm máu nhuộm đỏ mặt đất nhưng ông vẫn rất kiên trì.
Ông không thể nhượng bộ.
Vợ của ông vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu ông lùi bước, chờ khi vợ ông tỉnh lại, ông phải nói với vợ thế nào đây?
Nếu vợ ông sai, ông có thể nhượng bộ, ông bằng lòng dập đầu xin lỗi vợ mình.
Nhưng mà người sai không phải là vợ ông, là bố và dì của ông.
Vợ ông chỉ muốn công khai chân tướng, đòi lại công bằng.
Ông không thể để vợ mình thất vọng.
Hai bên đang giằng co, chuông điện thoại của Cố Thời Mộ vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua rồi quay đầu nhìn Cố Thu Vũ.
Cố Thu Vũ hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.
Cố Thời Mộ đẩy nhẹ Đường Dạ Khê một cái, hơi cúi người nói khẽ bên tai cô: "Em đỡ chủ tịch Ôn đứng dậy đi."
Tuy Đường Dạ Khê quen biết anh không lâu, nhưng có lẽ người đàn ông này gặp phải bất cứ chuyện gì đều đã có dự tính trước, dáng vẻ ung dung thoải mái khiến cô vô cùng tin tưởng.
Cô vô thức cảm thấy người đàn ông này sẽ không làm bất cứ chuyện gì vô dụng, không nói bất cứ cái gì không có ý nghĩa.
Đột nhiên anh bảo cô đến dìu bố ruột của mình đứng dậy, nhất định đã có tính toán gì đó trong lòng.
Đường Dạ Khê không do dự, gật đầu với Cố Thời Mộ rồi đi đến bên cạnh Ôn Minh Viễn, ngồi xuống đỡ lấy một cánh tay của ông:
"Bố, con đỡ bố đứng lên."
Ôn Minh Viễn sửng sốt.
Ông chợt quay đầu nhìn về phía Đường Dạ Khê, giọng nói run rẩy: "Con... con gọi bố là gì?"