Đường Thủy Tinh không thèm nhìn cô ta, vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho Đường Dạ Khê.
Suy nghĩ trong lòng mọi người đều rất hỗn loạn, người bình tĩnh nhất có lẽ là ba bố con Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ ngồi bên cạnh Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, trông chừng hai cậu nhóc ăn. Dáng vẻ ăn cơm của hai cậu nhóc kia rất tốt, tư thế ngồi ngay ngắn, không dùng đũa xới lung tung vào trong mâm mà chỉ ăn đồ ăn trước mặt, khi ăn cũng không phát ra tiếng, lúc bỏ đồ ăn vào miệng thì hai gò má nhỏ non nớt trắng mịn phồng lên, dễ thương giống như chuột hamster vậy.
Thỉnh thoảng Đường Thủy Tinh sẽ nhìn thoáng qua, sau đó liền dời tầm mắt.
Trước đây bà cứ nghĩ bọn nhỏ là cháu ngoại của Đường Linh Lung nên bà chưa từng nhìn thẳng vào chúng, đến bây giờ bà mới biết bọn nhỏ là cháu ngoại của mình, trái tim của bà lại đau nhói dữ dội.
Con gái của bà, cháu ngoại của bà rõ ràng đang ở ngay trước mặt bà, bà không biết mình đã gặp họ bao nhiêu lần ở nhà họ Đường, nhưng bà lại chưa từng yêu thương bọn họ, chưa từng bảo vệ bọn họ, chưa từng ôm bọn họ.
Cực kỳ đau lòng.
Nhìn đôi đũa của bà lơ lửng không nhúc nhích trên bàn ăn, Ôn Minh Viễn liền nhìn theo tầm mắt của bà.
Thấy bà đang nhìn Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, ông muốn xoa dịu bầu không khí nên mỉm cười với hai đứa nhỏ, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, gọi bà ngoại đi!"
“Bà ngoại?” Đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Thứ sáng lên, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Đường Thủy Tinh: “Có phải lầm rồi không ạ? Dì còn rất trẻ mà, không thể gọi là bà ngoại, phải là dì nha."
Đường Dạ Khê bật cười.
Quả thực mẹ ruột của cô còn rất trẻ, năm tháng ưu ái bà, hơn nữa bà lại biết cách bảo dưỡng nên nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi. Nếu ở trong giới giải trí thì chắc chắn sẽ được tôn làm nữ thần hack tuổi, sẽ có rất nhiều người hỏi xin bí quyết giữ gìn nhan sắc của bà.
Lời nói non nớt của trẻ con khiến tâm trạng nặng nề của Đường Thủy Tinh cũng thả lỏng một chút.
“Đứa ngốc này.” Đường Tiểu Sơ nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Thứ, chân mày nhíu lại đầy vẻ ghét bỏ: “Em vẫn chưa hiểu sao? Bà ấy là mẹ của mẹ, mà mẹ của mẹ thì phải gọi là bà ngoại, cho dù còn trẻ cũng phải gọi là bà ngoại."
Đường Tiểu Thứ chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo đầy vô tội: "Nhưng mẹ cũng đâu gọi bà ấy là mẹ đâu."
Trái tim vừa mới thả lỏng được một chút của Đường Thủy Tinh chợt bị đâm một nhát.
Vốn dĩ bà đã không có khẩu vị, bây giờ lại càng ăn không vô, bà buông đũa sau đó cầm tay của Đường Dạ Khê.
Lúc nãy ngồi vào chỗ, bà cố ý để Đường Dạ Khê ngồi bên cạnh mình.
Bà chăm chú nhìn Đường Dạ Khê, chỉ trong chốc lát mà lệ nóng đã khoanh tròng hốc mắt: "Khê Khê... con, con có thể tha thứ cho mẹ không?"
"Người không làm gì sai cả." Đường Dạ Khê mỉm cười rồi khẽ nói: "Mẹ... mẹ cũng là nạn nhân."
Đường Thủy Tinh đột nhiên mở to hai mắt: "Khê Khê, con, con vừa gọi..."
“Mẹ.” Đường Dạ Khê vươn tay ôm bà, nhẹ nhàng an ủi sau lưng bà: “Mẹ, bây giờ con cũng là một người mẹ, con có thể hiểu được tâm trạng của mẹ, nếu có người cướp mất Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của con thì cũng giống như lấy đi mạng sống của con vậy… Mẹ, nỗi khổ của mẹ con có thể cảm nhận được... "
"Khê Khê... Khê Khê..." Đường Thủy Tinh không kiềm chế được bản thân, dùng sức ôm chặt Đường Dạ Khê khóc nức nở: "Khê Khê, con gái của mẹ, mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi con... con là một đứa bé ngoan, là mẹ có lỗi với con..."
Ôn Minh Viễn không ngờ Đường Dạ Khê lại dễ dàng gọi vợ mình là "mẹ" như vậy, trong lòng ông cảm thấy rất không công bằng, rõ ràng ông là người nhìn thấy Đường Dạ Khê trước tiên, nhưng Đường Dạ Khê vẫn chưa chịu gọi ông là "bố".
Ôn Huyền Triệt ngồi ở bên cạnh Ôn An An bĩu môi, mặt đầy vẻ khinh thường.
Anh ta chỉ biết, có ai lại không muốn làm con gái nhà họ Ôn đâu chứ?
Cho dù chỉ là một chút dính líu với nhà họ Ôn thôi thì không biết đã có bao nhiêu người mặt dày bám vào.
Bây giờ Đường Dạ Khê đối mặt với vị trí của con gái nhà họ Ôn, đương nhiên cô phải ngoan ngoãn khéo léo tranh thủ thời gian lấy thiện cảm trước mặt bố mẹ anh ta, sau đó vững vàng ngồi vào vị trí của cô chủ nhà họ Ôn.
Chỉ thương cho Ôn An An, làm cô chủ nhà họ Ôn hơn hai mươi năm lại đột nhiên phải đổi người, bố mẹ, anh trai đều thành của người khác rồi, loại chuyện như thế An An phải tiếp nhận thế nào?
Thấy Đường Dạ Khê thì thầm vài câu vào tai mẹ đã dỗ cho mẹ vừa khóc vừa cười, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, lòng anh ta khẽ động, nhịn không được mà lên tiếng: “Bố, mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc với hai người."
Đường Thủy Tinh buông Đường Dạ Khê ra, có hơi ngượng ngùng vừa xoay lưng lại vừa lau nước mắt trên mặt, sau đó nhìn về phía Ôn Huyền Triệt: "A Triệt, có chuyện gì sao?"
Đường Dạ Khê gọi bà là mẹ, một câu nói nhẹ nhàng ấm áp kia đã an ủi bà nên lòng bà cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí trên môi vẫn còn thoáng mỉm cười.
Trong lòng Ôn Huyền Triệt đã hạ quyết tâm, thừa dịp bầu không khí đang thích hợp bèn đưa ra đề nghị: "Bố, mẹ, con chỉ muốn nói tìm được em gái trở về là chuyện tốt, nhưng sau khi đưa em gái về thì thân phận của An An sẽ rất xấu hổ, con có một đề nghị muốn bàn bạc với mẹ một chút."
Nghe anh ta nhắc đến Ôn An An, nụ cười trên khóe môi của Đường Thủy Tinh dần biến mất, vẻ mặt cũng lạnh đi trong chớp mắt: "Con muốn nói gì?"
Ôn Minh Viễn biết trong bốn đứa con của mình, Ôn Huyền Triệt thân với Ôn An An nhất, hơn nữa tính tình cũng ngang bướng dễ bốc đồng, tâm trạng của vợ ông vừa mới tốt lên, ông sợ Ôn Huyền Triệt sẽ gây rắc rối nên lên tiếng nhắc nhở: "A Triệt, con nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói."
"Bố mẹ, hai người yên tâm, con đã nghĩ kỹ rồi, đây là suy nghĩ mà con đã cân nhắc kỹ lưỡng." Ôn Huyền Triệt nhìn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh nói: "Bố mẹ, mặc dù An An không phải con gái ruột của hai người nhưng cũng có tình cảm hơn hai mươi năm, không phải nói bỏ là bỏ được, con tin cho dù An An không có quan hệ máu mủ với chúng ta thì An An cũng coi chúng ta như bố mẹ ruột, anh trai ruột... "
"Không... không thể nào..." Ôn An An lẩm bẩm nói: "Nhất định có hiểu lầm gì đó rồi... bố mẹ là bố mẹ ruột của con, các anh là anh trai ruột của con, chúng ta là một gia đình, chúng sẽ mãi là người một nhà... "
Ôn Huyền Triệt bình tĩnh vỗ về Ôn An An rồi nói tiếp: "Bố mẹ, con cũng nghĩ như vậy. Nếu không chúng ta cứ thông báo với bên ngoài là năm đó mẹ đã sinh đôi, có được không? Như vậy An An và Khê Khê đều có thể ở lại nhà chúng ta được rồi, bố mẹ có thêm một đứa con gái hiếu thảo thì ai cũng thấy vui mừng, bố mẹ thấy sao?"
Đường Thủy Tinh từ từ điều chỉnh tư thế, cơ thể hơi hướng về Đường Dạ Khê, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Mẹ đã quyết định sau khi ăn xong sẽ gọi cảnh sát, để cảnh sát bắt Đường Linh Lung."
“Nên làm vậy.” Ôn Huyền Triệt gật đầu nói: “Đường Linh Lung quá độc ác, báo cảnh sát bắt bà ta là phải."
“Không được, anh tư." Ôn An An dồn sức túm lấy cánh tay của Ôn Huyền Triệt run rẩy nói: “Anh tư, lỡ Đường Linh Lung bị cảnh sát bắt rồi bà ta nói lung tung thì sao? Nếu bà ta cố tình muốn hại em, thú nhận với cảnh sát là bà ta đã tráo đổi đứa trẻ khi đó, Đường Dạ Khê là con gái ruột của bố mẹ, còn em mới là con gái của bà ta thì em phải làm sao bây giờ?"
Ôn Huyền Triệt sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, nhìn Đường Thủy Tinh: "Mẹ…"
"Thế nào? Con muốn thuyết phục mẹ không nên gọi cảnh sát đến bắt Đường Linh Lung hả?" Đường Thủy Tinh nhìn chằm chằm vào Ôn Huyền Triệt với ánh mắt u ám.
Ôn Huyền Dương nhỏ giọng cảnh cáo Ôn Huyền Triệt: "A Triệt, cơ thể của mẹ vừa mới tốt hơn một chút, em đàng hoàng một chút cho anh."
Mẹ của bọn họ hận Đường Linh Lung nhiều thế nào, đám con trai bọn họ biết rõ hơn ai hết.
Đường Linh Lung là con gái ngoài giá thú của ông ngoại bọn họ, ông ngoại bị mẹ của Đường Linh Lung tính kế nên mẹ của Đường Linh Lung mới có thể sinh ra Đường Linh Lung.