Vấn đề này khiến đầu óc Ôn Minh Viễn "ong" lên một tiếng.
Ông lo lắng cho cơ thể của vợ mình và tương lai của Ôn An An, ông đơn phương tình nguyện muốn giấu đi thân thế của Ôn An An, không cho người khác biết Ôn An An là con gái của Đường Linh Lung.
Nhưng mà ông đã quên vợ của mình là một người cực kỳ thông minh, là người giỏi giang sắc sảo nhạy bén.
Chỉ là một vấn đề đã bắn trúng hồng tâm.
Đúng vậy.
Nếu như Ôn An An không phải là con gái của bọn họ, vậy thì tại sao Ôn An An lớn lên lại giống vợ ông đến thế?
Lẽ nào ông có thể nói là trùng hợp hay sao?
Che giấu và chủ động lừa dối không giống nhau.
Vợ ông không hỏi thì ông không trả lời, đó là che giấu.
Vợ ông đã hỏi mà ông nói dối thì đó là lừa gạt.
Chuyện lớn như vậy, nếu như ông chỉ che giấu, vợ ông có thể thông cảm cho nỗi khổ trong lòng của ông, có lẽ sẽ không tức giận.
Nhưng mà nếu ông lừa gạt bà, vậy thì vợ ông chắc chắn sẽ tức giận.
Sắc mặt ông trắng bệch, trên trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông nhìn về phía người vợ của mình, đại não nhanh chóng hoạt động nghĩ cách đối phó.
Đường Thủy Tinh lại không hề cho ông thời gian: "Anh Viễn, anh nói đi! Anh nói cho em biết, nếu như An An không phải là con gái em, vậy tại sao con bé lớn lên lại giống em như vậy?"
"Đúng đấy bố, mẹ nói đúng lắm!" Ôn An An nhào qua, tóm lấy cánh tay của Ôn Minh Viễn: "Bố, bố nói dối! Con chính là con gái của bố với mẹ, nếu không con sẽ không giống mẹ đến thế. Bố, tại sao bố lại phải nói dối? Con mới là con gái của bố, tại sao bố lại nói Đường Dạ Khê là con gái của bố vậy? Bố, rốt cuộc bố bị làm sao thế?"
Cô ta nhất định phải là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.
Phải là như vậy.
Cô ta lớn lên giống Đường Thủy Tinh như thế, cô ta nhất định là con gái ruột của Đường Thủy Tinh.
Nhất định bố cô ta đã bị Đường Dạ Khê lừa rồi!
"Là cô ta! Bố, nhất định là cô ta đã lừa bố rồi!" Một tay cô ta chỉ vào Đường Dạ Khê, tay còn lại liều mạng lay cánh tay Ôn Minh Viễn: "Bố, nhất định là bố đã bị cô ta lừa rồi. Cô ta dơ bẩn hèn hạ như vậy, làm sao có thể là con gái của bố và mẹ được chứ. Cô ta..."
"Câm miệng!" Ôn Minh Viễn giận dữ quát lớn: "Không cho phép con lại mắng chửi Khê Khê nữa! Khê Khê là con gái ruột của bố và mẹ con, là cô chủ nhà họ Ôn của bố. Sau này mà còn để bố nghe thấy con mắng Khê Khê một chữ nữa, bố sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu."
“Bố, bố quát con, bố quát con à…” Hai mắt Ôn An An đẫm lệ nhìn ông, lắc đầu khó mà chấp nhận nổi: “Bố, từ nhỏ đến lớn bố chưa từng quát con. Bây giờ… bố quát con…”
Từng giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, cả người cô ta rét run, tứ chi lạnh lẽo khó chịu, cảm giác như ngàn mũi tên xuyên qua tim.
Còn chưa biết thế nào mà bố cô ta đã quát mắng cô ta vì Đường Dạ Khê, nếu như Đường Dạ Khê thật sự là con gái của bố mẹ, vậy thì nhà họ Ôn sau này còn có chỗ cho cô ta dung thân sao?
Nhìn thấy vẻ mặt Ôn An An khó có thể tin nổi khi bị Ôn Minh Viễn mắng mỏ vài câu, Cố Thời Mộ hơi cong cong khóe môi.
Bị quát mắng vài câu đã bày ra bộ dạng như trời đất sụp đổ thế?
Thật đúng là chiều chuộng quá mức mà!
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Cố Thu Vũ một cái.
Cố Thu Vũ hiểu ý, bước nhanh tới trước mặt Ôn An An, giơ tay lên tát cô ta hai bạt tai vang dội nhớ đời.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ôn Huyền Triệt là người đầu tiên hoàn hồn lại, lao tới bên cạnh Ôn An An, ôm cô ta vào trong lòng bảo vệ, giận dữ gầm lên với Cố Thu Vũ: “Anh làm gì thế hả?”
Cố Thu Vũ mỉm cười bình tĩnh: “Dám nhục mạ mợ chủ nhà họ Cố chúng tôi ngay trước mặt người nhà họ Cố, chỉ đánh cô ta hai cái tát, dạy dỗ cô ta một bài học nho nhỏ đã coi như là nể mặt chủ tịch Ôn và bà chủ Ôn nhà các người lắm rồi, đã nương tay rồi đấy!”
“Anh…” Ôn Huyền Triệt giơ tay muốn đánh Cố Thu Vũ, lại bị Ôn Huyền Dương bước nhanh tới nắm chặt lấy cổ tay.
Ôn Huyền Triệt nổi giận nhìn về phía Ôn Huyền Dương: “Anh cả, anh ngăn cản em làm gì? Đây là nhà họ Ôn! Bọn họ dám bắt nạt em gái của chúng ta ngay trên địa bàn nhà ta, chuyện này truyền ra ngoài chúng ta sẽ bị người ta cười thối mũi!”
“Câm miệng!” Ôn Huyền Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Là An An đã nói lời vô lễ trước. Lúc An An mắng nhiếc người khác sao không thấy em kích động như vậy? Sao em không ngăn cản nó?”
Ôn Huyền Triệt tức giận nói: “An An chỉ là nói mà không lựa lời, mắng chửi Đường Dạ Khê vài câu mà thôi, bọn họ đã lao tới đánh người!”
“Thật xin lỗi cậu tư Ôn, mắng chửi người khác chúng tôi sợ bẩn miệng, làm mất thân phận của mình.” Cố Thu Vũ miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không hề có vẻ gì gọi là xin lỗi.
Ôn Huyền Triệt càng tức giận hơn: “Một người đàn ông mà ra tay đánh phụ nữ, anh còn rất kiêu ngạo nhỉ?”
Cố Thu Vũ cười bình thản: “Trong mắt tôi không phân biệt già trẻ gái trai, chỉ phân biệt bạn bè và kẻ địch.”
Đường Tiểu Thứ mắt sáng long lanh nhìn Cố Thu Vũ, buông bàn tay đang nắm tay Cố Thời Mộ ra, nhảy cẫng lên vỗ tay: “Anh Tiểu Vũ quá giỏi! Anh Tiểu Vũ ngầu quá!”
Ôn Huyền Triệt nhìn về phía Đường Tiểu Thứ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu bé một cái.
Đường Tiểu Thứ “Xẹt” một tiếng đã trốn ra sau lưng Cố Thời Mộ.
Đường Tiểu Sơ bước một bước tới bên cạnh Cố Thời Mộ, ngăn cản Đường Tiểu Thứ, trừng mắt khiêu khích với Ôn Huyền Triệt: “Chú muốn đánh nhau à?”
Đường Dạ Khê đi đến bên cạnh Đường Tiểu Sơ, nắm lấy tay cậu bé, nhìn Ôn Huyền Triệt thản nhiên nói: “Hù dọa trẻ con thì tính là bản lĩnh gì chứ? Cậu tư Ôn, tôi đánh với anh.”
“Đừng.” Cố Thu Vũ khẽ cười: “Mợ chủ, cô không thể cướp bát cơm của tôi chứ.”
“Anh Vũ, là anh không thể cướp bát cơm của chúng tôi mới đúng.” Cố Tần và Cố Hoài đi tới trước mặt Đường Dạ Khê: “Bảo vệ mợ chủ là công việc của chúng tôi.”
Ôn Huyền Triệt tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nhảy dựng lên.
Dám chạy tới địa bàn nhà họ Ôn bọn họ khiêu khích gây chuyện, rõ ràng là hoàn toàn không coi nhà họ Ôn ra gì.
Cho dù nhà họ Cố có địa vị rất cao trong giới kinh doanh chính trị, cũng không thể nào ức hiếp người khác như vậy được chứ?
Nhà họ Ôn bọn họ cũng không phải dạng dễ bắt nạt.
Anh ta tức giận quay đầu lại gầm lên với những vệ sĩ bên cạnh mình: “Các người chết hết rồi à?”
Mấy tên đầu đất kia cũng không biết mau chóng chạy lại sao?
Lẽ nào bắt anh ta đường đường là cậu tư nhà họ Ôn ra đánh nhau với vệ sĩ nhà họ Cố sao?
Có mất mặt hay không hả?
“Cút về ngay.”
Mấy vệ sĩ bên cạnh anh ra liếc nhìn nhau một cái, vừa định đi qua đó đã bị tiếng gầm của Ôn Minh Viễn dọa dừng bước.
Ôn Huyền Triệt bất mãn nhìn về phía Ôn Minh Viễn: “Bố!”
Ôn Minh Viễn phẫn nộ: “Câm miệng!”
Tính tình Ôn Minh Viễn vẫn luôn hiền hòa nho nhã, Ôn Huyền Triệt chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng không khống chế được cảm xúc này của ông.
Tuy rằng tính anh ta rất bướng bỉnh nhưng nói cho cùng vẫn rất hiếu thảo. Cho dù trong lòng có không cam tâm đến đâu thì cũng vẫn im miệng cắn răng oán hận, trừng mắt nhìn về phía đám người Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê rất bình tĩnh.
Có được là do phúc, mất đi là do mình.
Vẫn là câu nói kia, cô đã sớm qua độ tuổi cần có bố mẹ rồi.
Tuy rằng cô vẫn có khát vọng tình thân với bố mẹ như trước, nhưng mà cô hiểu được tất cả mọi thứ trên thế gian này không thể nào cưỡng cầu.
Nếu như Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh bằng lòng chấp nhận cô, vậy thì cô cũng sẽ bằng lòng hầu hạ sớm chiều bên bọn họ.
Nếu như Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cảm thấy miễn cưỡng, cô cũng sẽ bình thản chấp nhận, sẽ không cảm thấy đau khổ nuối tiếc.
Tuy rằng tuổi cô còn nhỏ nhưng đã trải qua rất nhiều gió sương, nhìn thấu được chuyện lòng người rất dễ thay đổi. Lợi ích lớn nhất có được từ trong đó có lẽ là một tấm lòng bình thản như thế này.
Lúc mấy người tranh cãi với nhau, Đường Thủy Tinh vẫn luôn gắng sức khống chế cảm xúc của bản thân.
Nhưng mà cơ thể mình ra sao, bà biết rất rõ.
Bà không thể nào ngã xuống được.
Trước khi bà biết được chân tướng, bà nhất định không thể nào ngã xuống.