A...
Thôi được rồi.
Suýt nữa là cô quên mất.
Con trai cô năm nay mới chỉ năm tuổi thôi.
Có điều...
Cô không quan tâm Cố Thời Mộ có phải là bố của mấy đứa con cô hay không, cô cũng không cần biết có phải anh là người tạo giống hay không. Tóm lại, cô chỉ quan tâm một điều, mấy đứa nhỏ là con trai cô, chỉ của mình cô thôi, và đừng ai mơ cướp chúng khỏi tay cô!
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu..." Đường Tiểu Thứ nắm tay cô, ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt trong veo mở to nhìn cô nói: "Mẹ, kể cả chú ấy có là bố chúng con đi nữa cũng không quan trọng. Người nuôi lớn con và anh là mẹ, nếu chú ấy có thật sự là bố thì trong cảm nhận của bọn con, chú ấy cũng giống như một vị khách qua đường thôi à, chẳng có gì khác nhau cả... Còn nếu nhất định phải chọn ra một điểm khác nhau, thì điểm đó nằm ở chỗ chú ấy là một người qua đường có khuôn mặt giống anh!"
Cố Thời Mộ: "..."
“Đúng!" Đường Tiểu Sơ nói: "Mẹ, con và em đều là con của một mình mẹ thôi. Trong suy nghĩ của con và em, chú ấy cũng giống như chú Vương, chú Lý, chú Giang ở sát vách nhà chúng ta thôi."
Cố Thời Mộ: "..."
Cầu trời phật phù hộ, mấy đứa nhỏ này làm ơn đừng là con anh.
Nếu không thì chắc sẽ có ngày anh bị họ chọc cho tức chết mất!
Lấy bố ruột của mình ra để so sánh với chú Vương nhà sát vách, mấy đứa này đang nói nghiêm túc đó hả?
Người vốn luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề như Cố Thời Mộ đây mà cũng có ngày phải có chút sụp đổ.
“Các con không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì đâu, chú ấy không phải bố mấy đứa!" Đường Dạ Khê cúi đầu nhìn mấy đứa con trai nói một câu, sau đó cô ngẩng đầu lên, chìa tay về phía Cố Thời Mộ nói: "Trả tóc lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!"
Đường Tiểu Thứ lắc lắc tay cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ, tóc không đáng giá bao nhiêu tiền, trên mặt đất chỗ nào chả là tóc chứ. Vậy nên chú cảnh sát chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa đến người có tội trộm tóc đâu!"
Đường Dạ Khê: "..."
Con trai à, mẹ cầu xin con đừng nói nữa có được không?
Chẳng lẽ ngày nào không làm mẹ khó xử là ngày đó con ăn không ngon ngủ không yên hả?
Nhìn vẻ mặt phẫn uất đó của Đường Dạ Khê, lòng Cố Thời Mộ yên bình đến lạ.
Anh nhìn Đường Dạ Khê, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười hờ hững, nét mặt thanh nhã khoan thai đối diện với cô: "Cô Đường, theo tôi quan sát thì thân thủ cô hẳn cũng không tồi đâu, hay là, chúng ta thử đấu một trận đi? Nếu tôi thắng, tôi sẽ cầm tóc đi, còn nếu tôi thua, tôi sẽ trả tóc lại và cúi đầu tạ lỗi với cô!"
“Được đó được đó!" Đường Tiểu Thứ vui vẻ vỗ tay: "Mẹ đấu với chú ấy đi, việc con thích nhất là xem mẹ đánh người đó!"
Đường Dạ Khê động lòng.
Cô trời sinh là một kỳ tài võ thuật, cô luyện võ từ khi còn rất nhỏ. Kể từ khi cô tập võ đến giờ vẫn chưa có ai có thể trở thành đối thủ của cô.
Chỉ đánh một trận mà có thể thành công đòi được tóc của con trai, hơn nữa còn khiến tên đàn ông mà cô cực kỳ chán ghét đang đứng trước mặt phải cúi người xin lỗi, như vậy chẳng phải quá lời sao!
Sự mê hoặc này, cô thật sự không thể cưỡng lại nổi!
“Tôi có một yêu cầu nữa." Đường Dạ Khê nhìn thẳng Cố Thời Mộ, nói: "Nếu tôi thắng, anh phải biến mất hoàn toàn trong thế giới của tôi và con trai, từ nay về sau, anh không được xuất hiện trước mặt ba người chúng tôi nữa!"
Cố Thời Mộ vui vẻ gật đầu: "Được, chốt đơn!"
Đường Tiểu Thứ lon ton chạy đến trước mặt Cố Vãn Phong, cái đầu nhỏ khẽ ngẩng lên nhìn anh ta: "Này anh trai, anh có biết không? Đánh cược nhỏ thì vui, đánh cược lớn chỉ tổ tổn hại sức khỏe!"
Cố Vãn Phong cúi đầu nhìn cậu bé, một dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong đầu anh ta.
What?
Đường Tiểu Thứ nhìn anh ta cười tủm tỉm, tiếp tục nói: "Anh trai này, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, hay là chúng ta đánh cược thử nha!"
Dấu chấm hỏi tiếp tục hiện trên mặt Cố Vãn Phong: "... Hả?"
Cố Thu Vũ đứng cạnh chịu không nổi nữa, anh ta lấy ngón tay gõ gõ lên đầu Cố Vãn Phong nói: "Cậu là đồ ngốc hả? Cậu chủ nhỏ hỏi cậu có muốn thử đánh cược với cậu ấy không!"