"Cái này sao có thể gọi là mặt dày chứ?" Hứa Liên Kiều nói: "Cái này gọi là tự tin!"
Đường Dạ Khê: "..."
Được rồi.
Nói như vậy cũng có lý.
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ giờ lành đến nữa thôi.
Khi gần đến giờ lành, tiếng pháo điện tử vang lên ngoài cửa sổ.
Pháo hoa và pháo nổ đều bị cấm ở Ôn Thành, chỉ có thể thay thế bằng pháo điện tử.
Các loại pháo điện tử ngày nay sống động như thật, đến mức nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ cần nghe âm thanh thì cũng khó có thể phân biệt được.
Không biết nhà họ Ôn đã chuẩn bị bao nhiêu pháo điện tử, tiếng pháo bên ngoài đinh tai nhức óc.
Ôn Mộc Lan có tính cách sôi nổi, cô ấy là người đầu tiên nhảy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ấy nhìn một hồi, sau đó hưng phấn quay đầu lại nói với Đường Dạ Khê: "Đến rồi, đến rồi, em đã nhìn thấy chú rể và phù rể, họ đẹp trai quá!"
Cô ấy dừng lại, lao tới cửa như một cơn gió, và khóa cửa lại: “Chúng ta suýt quên khóa cửa, họ phải đưa cho chúng ta hồng bao thì chúng ta mới có thể cho họ vào!"
"Hồng bao là cái gì?" Hứa Liên Kiều nói: "Cố thái tử giàu có như vậy, anh ta chỉ cho chúng ta hồng bao thôi ư? Phải trực tiếp cho chúng ta cục kim cương!"
Đường Dạ Khê: "..."
Bác sĩ Hứa, cậu có còn nhớ đó là ông chủ của mình không thế?
Rõ ràng, Hứa Liên Kiều đã quên rồi.
Vẻ mặt cô ấy đầy hứng thú, đang muốn xem náo nhiệt.
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Rất nhanh, đã có người gõ cửa: "Các phù dâu xinh đẹp, anh Mộ của chúng tôi tới đón tân nương, xin mời mở cửa, chúng tôi vô cùng cảm tạ!"
Ôn Mộc Lan hắng giọng: "Núi này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn vào cửa này, phải mang theo hồng bao!"
Đối phương chưa kịp nói gì, cô ấy đã tự cười khúc khích.
Đường Dạ Khê: "..."
Náo nhiệt như vậy cũng tốt,
Đối phương rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng mấy chốc, hàng chục phong bao màu đỏ được nhét vào khe cửa như nước chảy.
Hàng chục hồng bao đã qua tay Ôn Mộc Lan và Hứa Liên Kiều, cô ấy vui vẻ nói: "Bọn em rất vui cho chị Khê Khê, sau này bọn em sẽ tìm được một người bạn trai tốt như anh rể!"
Ngoài cửa lại có một giọng nói khác vang lên: "Người đẹp, nhận được hồng bao rồi thì mở cửa đi."
Ôn Mộc Lan nói: "Không được, các anh vẫn phải trả lời câu hỏi của bọn em!"
Hôm nay cô ấy có một nhiệm vụ.
Bác gái của cô ấy đã lặng lẽ giao cho cô ấy một nhiệm vụ.
Bác gái của cô ấy nói rằng trong ngày cưới, cô dâu không thể được chú rể đón đi dễ dàng, cô ấy phải làm khó chú rể.
Bác gái của cô ấy không thân quen với Hứa Liên Kiều nên đã giao cho cô ấy nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này.
Phải làm khó dễ chú rể ngoài cửa thì cô ấy mới được mở cửa cho chú rể vào đón dâu.
Phù rể ngoài cửa cũng biết phong tục này, hợp tác nói: "Được, em có thể hỏi."
“Em không hỏi anh, em muốn hỏi chú rể!” Ôn Mộc Lan nói: “Em muốn hỏi chú rể, sau khi đón cô dâu về nhà, ai sẽ làm chủ?”
Những người đàn ông ngoài cửa đều nhìn Cố Thời Mộ và nháy mắt.
"Khê Khê làm chủ." Cố Thời Mộ hoàn toàn không có gánh nặng của một người đàn ông, trả lời mà không có bất kỳ áp lực nào.
“Thật sao?” Giọng nói của Ôn Mộc Lan tràn đầy nghi hoặc.
Cô ấy chưa gặp Cố Thời Mộ, nhưng đã nghe cha và chú của cô ấy kể về gia cảnh và lai lịch của Cố Thời Mộ.
Trong tâm trí cô ấy, Cố Thời Mộ là một người đàn ông bí ẩn và cao quý.
Liệu một người đàn ông như Cố Thời Mộ sau khi kết hôn có nghe lời vợ không?
Cô ấy bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc.
“Không cần sau khi kết hôn, hiện tại tôi vẫn nghe lời Khê Khê mà.” Cố Thời Mộ nhàn nhạt đáp, không chút áp lực tâm lý: “Nếu không tin, có thể hỏi Khê Khê.”
Ôn Mộc Lan quay lại và hỏi Đường Dạ Khê: "Chị Khê Khê, những gì chú rể nói có đúng không?"
Đường Dạ Khê có chút ngại ngùng.
Cô nhớ lại một chút, hai gò má ửng hồng, gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy nói đều là sự thật, anh ấy... đối xử với chị rất tốt."
Nếu Cố Thời Mộ không nói, cô cũng chưa bao giờ nghĩ về điều đó, từ khi cô và Cố Thời Mộ quen nhau, bất cứ khi nào cô nói điều gì, Cố Thời Mộ luôn làm theo và không bao giờ phản bác.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì cô là người biết lý lẽ, chưa từng có yêu cầu quá đáng.
Nhưng bất kể như thế nào, từ khi gặp Cố Thời Mộ đến nay, anh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, tỉ mỉ chăm sóc cô, chưa bao giờ để cô gặp chuyện không vui.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Ôn Mộc Lan biết cô không nói dối, những lời chú rể vừa nói đều là sự thật.
Cô ấy ghen tị nhìn Đường Dạ Khê, cảm thấy rằng chị họ của mình thật lợi hại!
Có thể khiến một người đàn ông thần bí và cao quý như vậy phải phục tùng mình, Chị họ thật sự quá lợi hại!
Cô ấy nhìn Đường Dạ Khê chằm chằm một lúc, sau đó nhớ ra nhiệm vụ của mình, tiếp tục hỏi: "Câu hỏi thứ hai là dành cho chú rể. Con gái có đôi khi hơi khó tính, hơi cố chấp và dễ xúc động. Sau khi kết hôn, chị Khê Khê của em vô tình phạm sai lầm, chú rể phải làm sao?"
"Tôi biết câu hỏi này!" Đám phù rể bên ngoài la ó: "Đáp án tiêu chuẩn là vợ tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Nếu vợ tôi mắc lỗi, nhất định là do tôi mắc sai lầm trước, rồi mới khiến vợ mắc sai lầm!"
Các phù rể cười phá lên.
Ôn Mộc Lan vỗ cửa: "Im lặng! Em đang hỏi chú rể, không phải các anh!"
Tống Tình Không cười nói: "Em thay cô dâu đặt câu hỏi, anh đương nhiên cũng có thể thay chú rể trả lời, có vấn đề gì sao?"
Những phù rể khác đồng thanh: "Không thành vấn đề!"
Có thể nói, mấy người đàn ông và cô gái nhỏ này thật sự rất trẻ con.
Ôn Mộc Lan vừa tức vừa buồn cười, vỗ cửa mấy cái, bày ra khuôn mặt xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Các anh làm loạn thì em sẽ không mở cửa!"
Đây là đặc quyền của cô ấy ngày hôm nay!
Xem ai sốt ruột hơn chứ!
Tiếng cười của phù rể ngừng lại, Tống Tình Không ho khan vài tiếng, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, thái độ của chúng tôi không đại biểu cho thái độ của chú rể, vấn đề này vẫn nên để chú rể trả lời thôi!"
Tống Tình Không trao cho Cố Thời Mộ một cái nhìn đồng cảm.
Cố Thời Mộ mỉm cười, dịu dàng nói: "Khê Khê là một cô gái thông minh và nhạy cảm, có lẽ vì những thăng trầm mà cô ấy đã trải qua trong thời thơ ấu, cô ấy đã hình thành tính cách thà để mình uất ức còn hơn để người khác uất ức, bởi vì cô ấy quá hiểu chuyện, nhưng điều này lại khiến mọi người đau lòng, hi vọng cô ấy có thể giống như lời em nói, yếu ớt hơn hơn, tùy hứng hơn, tình cảm hơn, đừng quá gò bó bản thân, khoan dung với người khác mà khắc nghiệt với chính mình."
Anh ôm hoa trong tay, đứng thẳng người, giọng nói chậm rãi ngọt ngào: “Anh hy vọng sau này cô ấy có thể sống một cuộc sống tự do thoải mái hơn, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nếu anh có thể nhìn thấy cô ấy yếu ớt, tùy hứng, anh sẽ cảm thấy rất vui, sẽ dỗ dành cô ấy từ tận đáy lòng, để cô ấy biết rằng ở bên anh, cô ấy có quyền được làm như thế, du cô ấy không hoàn mỹ, cô ấy cũng là vợ của anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."