Đường Dạ Khê: "..."
Cố thái tử cũng ác miệng quá đấy!
Tuy nhiên, lời nói không hề thô bạo.
"Đường là do tự mình đi mà," Cô xúc động nói: "Kết cục của người phụ nữ đó hoàn toàn là tự cô ta gieo gió gặt bão."
Vì vậy, cho dù có là người chiến thắng ở vạch xuất phát từ khi sinh ra, cũng chưa chắc có thể có được tiếng cười cuối cùng, vẫn nên làm một người tốt thôi.
Kiêu ngạo không thể lớn, dục vọng không thể nuông chiều, tham vọng không thể thỏa mãn, vui sướng không thể cực đoan, tuân theo đạo đức và pháp luật, hành động theo quy tắc, đó mới là ý nghĩa chân chính của cuộc sống.
"Ừ," Cố Thời Mộ gật đầu: “Chỉ hai chữ thôi, đáng đời."
"Vâng," Đường Dạ Khê hỏi: “Bây giờ chú ba có bạn gái chưa? Em thấy chú ba trông rất trẻ. Khoảng cách tuổi tác giữa chú ấy và...bố chúng ta có lớn không?"
Khi cô nói từ "bố chúng ta", cô hơi đỏ mặt.
Chỉ là... cô cảm thấy quá thân mật, nói ra cũng có chút không quen.
Tuy nhiên, Cố thái tử yêu cầu cô phải gọi như vậy nên cô chỉ có thể nghe theo.
Cố Thời Mộ nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô, có chút buồn cười.
Mặc dù người vợ trong hộ khẩu của anh đã là bà mẹ hai con, võ công cũng rất cao cường, lực chiến thuộc hàng khủng, nhưng trông cô vẫn là một cô gái dễ thương, trẻ trung, nhút nhát, da mặt mỏng, rất… khiến người khác yêu thương.
Anh mỉm cười, nhìn Đường Dạ Khê với ánh mắt dịu dàng hơn: “Chú ba bây giờ thỉnh thoảng cũng nói về bạn gái, nhưng chú ấy không nói về chuyện kết hôn. Em nói đúng, chú ba và bố chúng ta quả thật chênh lệch tuổi tác rất lớn. Bố chúng ta lớn hơn chú hai mười hai tuổi, chú hai lớn hơn chú ba mười hai tuổi, điều đó có nghĩa là bố chúng ta lớn hơn chú ba hơn hai mươi tuổi, xét về tuổi tác, ông ấy có thể là bố của chú ba rồi."
“Vậy chú ba bây giờ mới sắp bốn mươi tuổi thôi à?” Đường Dạ Khê nói: “Ở độ tuổi này, vẫn còn thời gian để kết hôn.”
Cố Thời Mộ cười: “Bố anh đã ép kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng chú hai và chú ba vẫn còn độc thân, vậy thì thời gian có ích lợi gì chứ? Nếu không gặp được đúng người, mọi thứ sẽ trở nên vô ích thôi."
Đường Dạ Khê: "...Đúng vậy."
Cô khẽ thở dài: "Em chỉ cảm thấy thật đáng tiếc. Chú hai và chú ba hình như đều là người rất tốt. Em hy vọng bọn họ có thể có một gia đình hạnh phúc."
“Không phải là cá, làm sao biết được niềm vui của cá?” Cố Thời Mộ nói: “Em cho rằng một gia đình trọn vẹn là hạnh phúc, nhưng đối với một số người, hôn nhân là vòng vây và nấm mồ của tình yêu. Khi em gặp nhau đúng người, kết hôn mới có thể khiến người ta hạnh phúc, nếu không gặp được đúng người, hôn nhân chính là vật cản, không cần tồn tại, em có thể cho rằng chú hai và chú ba không kết hôn là sẽ cô đơn, nhưng hai chú rất tung bay, từ cực nam, cực bắc, đỉnh Everest, muốn đi đâu thì đi, có vợ con rồi thì sao được vậy nữa chứ?”
Đường Dạ Khê: "..."
Lợi hại!
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừm, là do em chỉ nghĩ một chiều."
“Em quan tâm đến chú hai và chú ba như vậy, tại sao không làm điều gì đó thiết thực cho họ đi.” Cố Thời Mộ đưa tay vuốt ve mái tóc của Đường Dạ Khê, nhìn cô với nụ cười nửa miệng.
"Thiết thực sao?" Đường Dạ Khê nghiêm túc nhìn anh hỏi: "Cần em giúp bọn họ làm gì sao? Chỉ cần em làm được, anh cứ nói đi, em sẽ cố gắng hết sức làm!"
');}
Cô cảm thấy khá khó xử khi nhận những món quà đắt tiền như vậy từ Ông hai Cố và Ông ba Cố, nếu như có thể làm điều gì đó cho họ thì tốt rồi.
"Có thể! Em nhất định có thể làm được..." Cố Thời mộ xoay người đặt cô dưới thân, thanh âm tràn đầy ý cười: “Chú hai, chú ba nói thiếu người thừa kế..."
"..." Đường Dạ Khê đỏ mặt.
Cố thái tử thực sự... một lời không hợp là liền phát động!
Cô nghiêng đầu nhìn hai đứa trẻ.
Ở Tình Viên, Cố thái tử dỗ hai đứa trẻ ngủ trong phòng trẻ em, mặc dù ở đây có phòng trẻ em nhưng bọn trẻ rất ít đến đây, chúng không quen và không muốn ngủ trong phòng trẻ em, đêm nay bọn họ ngủ cùng nhau.
Cô cảm thấy đêm nay Cố thái tử phải kiềm chế bản thân thôi.
Cô áp vào ngực Cố Thời Mộ, đẩy anh ra: “Đừng quậy nữa!”
“Anh có quậy đâu, anh nghiêm túc mà.” Cố Thời Mộ cười tủm tỉm nhìn cô: “Nhưng mà em cũng không cần có áp lực tâm lý, mặc dù đại đa số người lớn tuổi đều có tư tưởng truyền thống trọng nam khinh nữ, nhưng anh thì không, anh vẫn thích con gái hơn, nếu em có thể sinh cho anh hai cô con gái hồng hào mũm mĩm, giống em thì càng tốt…”
Anh cười tủm tỉm, cảm khái nói: "Bức ảnh kia, vừa nghĩ tới đã cảm thấy rất đẹp!"
Đường Dạ Khê: "... Mong muốn của anh có thể không dễ dàng trở thành sự thật đâu."
"Tại sao?" Cố Thời Mộ hỏi.
“Bởi vì mặc dù mẹ em có gen sinh đôi, nhưng như anh thấy đấy, bất kể là ở bên mẹ em hay bên bố em, đều là âm thịnh dương suy.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ em đã sinh ra bốn con trai rồi mới sinh ra em. Bên bố em, em có hai người chú không có cô, hai người chú sinh được bốn người con trai nhưng không có con gái.”1
Cố Thời Mộ hơi nghiêng đầu, suy nghĩ: "Em sinh cho anh bốn đứa con trai trước, sau đó cho anh một đứa con gái nữa, tôi có thể chấp nhận điều đó, sáu đứa con trai và một đứa con gái cũng được... Không! Có hai đứa con gái thì tốt hơn! Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi cùng nhau rất đáng yêu, nếu anh có hai cô con gái như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chỉ cần nghĩ đến thôi là tim anh như muốn nổ tung mất rồi!"
Đường Dạ Khê: "..."
Sinh con chứ không phải mua sắm mà trả giá đâu Cố thái tử ạ!
Hơn nữa, sinh nhiều như vậy, sau này chẳng phải cô cứ tiếp tục mang thai sinh con sao?
Còn sự nghiệp của cô thì sao?
Không bao giờ!
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, Cố Thời Mộ bật cười, véo má cô: "Anh chỉ nói đùa với em thôi mà! Không cần vội sinh con, chúng ta có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chỉ cần bố ổn định là được, về phần chúng ta thì cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
Anh dừng lại rồi nói: “Hồi đó, bà nội sinh chú hai và chú ba của anh cũng chỉ là thuận theo tự nhiên, thời đó coi trọng đông con, phúc lộc, nhiều nhà sẽ có bảy, tám đứa con trong nhà. Nhưng bà nội anh không dễ mang thai, sau khi bà nội sinh ra bố, mười hai năm sau mới sinh ra chú hai, sau khi chú hai ra đời, mười hai năm sau mới sinh ra chú ba, như vậy cũng tốt."
"Đúng vậy," Đường Dạ Khê gật đầu: “Em cũng thấy như thế cũng tốt."
Giờ có con rồi, nếm trải niềm vui nuôi con, cũng có thời gian lo cho sự nghiệp riêng nên sẽ không dành hết thời gian cho việc nuôi dạy con.
"Đúng rồi," Cố Thời Mộ thay đổi chủ đề: “Ngày mai anh sẽ đưa em với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, anh có thời gian rảnh."
Ngày mai, Đường Dạ Khê sẽ đưa hai đứa con của cô trở lại Ôn Thành để đợi gả.
"Không cần đâu," Đường Dạ Khê nói: “Anh Cẩn nói, ngày mai anh ấy sẽ đưa em, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trở về. Nếu anh đưa chúng em về, anh sẽ phải quay lại sau khi đưa chúng em đến Ôn Thành, sẽ rất vất vả, em về với anh Cẩn được rồi.”
"Anh Cẩn?" Cố Thời Mộ hỏi: “Đường Hòa Cẩn?"
Đường Dạ Khê trả lời: "Anh Cẩn rất tốt với em, và cũng rất yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, có anh ấy đưa về thì anh yên tâm đi."
Cố Thời Mộ suy nghĩ một chút: “Vậy thì tốt."
Hôn lễ sắp đến, tuy rằng anh có rất nhiều người thay mặt anh làm, nhưng có một số việc anh muốn đích thân xem, cho nên nếu anh ở lại buổi tối thì có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, cũng không phải là xấu.
“Nếu ngày mai chúng ta phải chia xa, đêm nay chúng ta nhất định phải trân trọng…” Anh cúi đầu hôn lên môi Đường Dạ Khê, giọng nói mềm mại quyến rũ: “Nào… chúng ta phải giao lưu tình cảm cho tốt, kẻo khi gặp lại lại cảm thấy không quen..."
Đường Dạ Khê: "..."
Chương 470: Mua mua mua
Cuối cùng, Đường Dạ Khê vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ những lời nói bọc đường của Cố thái tử, buộc phải giao lưu tình cảm sâu sắc với Cố thái tử.
Ngày hôm sau, Đường Hòa Cẩn đến đón cô từ rất sớm.
Ông cụ Cố, ông hai và ông ba ôm hai đứa cháu của mình, rất bất đắc dĩ, liên tục dặn dò Đường Hòa Cẩn chăm sóc tốt cho cháu trai yêu quý của bọn họ, Đường Hòa Cẩn căng thẳng đến mức mặt cứng đờ.
Cuối cùng sau khi lên xe, Đường Hòa Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tiểu Thứ tò mò hỏi Đường Hòa Cẩn: "Cậu Cẩn, cậu sợ ông nội cháu sao? Ông nội cháu tốt lắm!"
Đường Hòa Cẩn: "..."
Ông nội cháu tốt với cháu, nhưng đối với người khác, ông nội cháu là một lão nhân uy nghiêm, nhân vật sống trong truyền thuyết, giậm chân rung trời chuyển núi đấy.
Anh ấy cố tìm kiếm ngôn ngữ: "Cậu không sợ ông nội cháu, cậu kính trọng ông ấy thôi."
"Ồ…" Đường Tiểu Thứ đột nhiên ý thức được: "Hóa ra kính trọng chính là sợ hãi!"
Đường Hòa Cẩn: "..."
Cháu trai nhỏ của anh ấy là một chuyên gia xé nát mọi thứ mà!
Cũng may tối hôm qua hai đứa nhỏ ngủ quá muộn, Đường Tiểu Thứ chơi một hồi liền ngủ thiếp đi, anh ấy tránh được sự công kích dữ dội của bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ.
Ôn Thành.
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh háo hức chờ đợi con gái và cháu trai của họ.
“Ông ngoại, bà ngoại!” Sau khi xuống xe, nhìn thấy Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đang đợi cách đó không xa, Đường Tiểu Thứ vui vẻ kêu lên, vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Ơi!” Ôn Minh Viễn cùng Đường Thủy Tinh đồng thanh, ba bước làm một chạy tới, mỗi người ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.
"Chào ông ngoại! Chào bà ngoại!" Đường Tiểu Sơ lễ phép chào Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.
"Ngoan, ngoan!" Đường Thủy Tinh ôm lấy Đường Tiểu Thứ, đáp lại lời chào hỏi của Đường Tiểu Sơ, sau đó dùng sức hôn Đường Tiểu Thứ: "Tiểu Sơ, Tiểu Thứ của chúng ta càng ngày càng xinh xắn, càng ngày càng khiến người ta yêu thích mà!"
Chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ làm tan chảy trái tim của người ta.
Đáng tiếc sức chiến đấu của bọn họ không bằng ông cụ Cố và Cố Thời Mộ, nếu không bọn họ nhất định sẽ giữ con gái và cháu trai ở bên cạnh, hầu hạ dưới gối, mỗi ngày đều nhìn thấy ba mẹ con.
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh bế Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vào phòng khách.
Trà ngon thức ăn ngon đều được đặt trên bàn.
“Oa!” Đường Tiểu Thứ trợn tròn mắt: “Nhiều đồ ăn ngon quá!”
"Thích không?" Đường Thủy Tinh cười nói: "Đều chuẩn bị cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của chúng ta đấy, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ muốn ăn cái gì cũng được!"
Bà và chồng đã đặc biệt lựa chọn đồ ăn cho hai cháu, chọn những món bổ dưỡng, ngon miệng chứ không phải những loại đồ ăn vặt trẻ con thích ăn, hai cháu có thể ăn bao nhiêu tùy thích!
"Thích ạ…” Giọng nói nhỏ của Đường Tiểu Thứ tràn đầy vui vẻ và đáng yêu: “Cảm ơn ông bà ngoại…"
Đôi môi mềm mại như cánh hoa hôn lên mặt Đường Thủy Tinh, trái tim Đường Thủy Tinh mềm nhũn thành kẹo bông, bà ôm cậu bé ngồi trên sô pha không nỡ buông: “Tiểu Thứ, để xem cháu thích ăn gì, ăn xong bà ngoại sẽ mua tiếp cho cháu.”
Đường Tiểu Thứ hoa mắt trước các lựa chọn, cuối cùng chọn chiếc bánh đậu xanh màu xanh ngọc bích, trong vắt và rất đẹp mắt.
Đầu tiên cậu bé đưa một miếng đưa cho Đường Thủy Tinh: “Bà ngoại ăn đi!"
Đường Thủy Tinh lập tức vui mừng rạng rỡ, hết lời khen ngợi: "Đứa nhỏ của chúng ta dễ thương quá, dễ thương lại còn hiếu thuận! Bà ngoại không ăn đâu, cháu ăn đi."
Đường Tiểu Thứ đã mời bánh đậu xanh nhưng người ta không ăn, vì thế cậu bé mới bỏ bánh vào miệng, cắn một miếng nhỏ.
Bánh đậu xanh dẻo ngọt, có mùi thơm đặc trưng của đậu xanh, ngọt bùi của nếp, rất hợp khẩu vị của cậu.
Cậu vui vẻ híp mắt, cầm thêm một miếng nhét vào tay Đường Tiểu Sơ: “Anh, ăn đi, siêu ngon luôn!"
Cậu bé kéo dài chữ "siêu" để thể hiện ý thích của mình.
Đường Tiểu Sơ cắn một miếng, gật đầu nói: "Ngon thật."
“Ngon đúng không?” Đường Tiểu Thứ cười híp mắt, đôi mắt to xinh đẹp thành hình trăng lưỡi liềm, giống như là tự cậu làm bánh đậu xanh.
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đều thích thú với vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé và không thể ngừng cười, cứ ôm hai đứa trẻ không nỡ buông tay.
Vào buổi tối, tất cả anh em của Đường Dạ Khê đã trở lại.
Không biết đó có phải là một nhiệm vụ khó khăn mà Ôn Minh Viễn và Đường Tiểu Thứ giao cho họ hay không, nhưng mỗi người trong số họ đều mang quà cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Hai đứa trẻ mở gói quà cho đến khi tay chúng mềm nhũn ra.
Đường Tiểu Thứ là vua tâng bốc, bất kể cậu bé mở loại quà gì, cũng sẽ ngạc nhiên thốt lên "wow", sau đó khen ngợi món quà từ mọi góc độ và mọi khía cạnh, khiến mọi người phải bật cười.
Cuối cùng, ngay cả lão tứ Ôn Huyền Triệt vốn chướng mắt bọn nhỏ cũng đã bị mua chuộc, ngồi xổm bên cạnh cậu bé và Đường Tiểu Sơ chơi với bọn họ.
EQ của anh ta hơi thấp nhưng lại là tay chơi đồ chơi cực đỉnh, anh ta nhanh chóng chơi cùng hai đứa nhỏ.
Vào ban đêm, Đường Thủy Tinh muốn ngủ với Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ, vì vậy bà và Đường Dạ Khê đưa bọn trẻ đến phòng của Đường Dạ Khê, Ôn Minh Viễn chỉ có thể phòng không gối chiếc.
Sau khi cho hai đứa nhỏ đi ngủ, hai mẹ con nói chuyện riêng với nhau rất nhiều cho đến hơn hai giờ sáng, Đường Thủy Tinh kiềm chế không nói chuyện phiếm với con gái nữa, vỗ về Đường Dạ Khê: “Ngủ đi, mai mẹ sẽ đưa con đi mua sắm."
Khoảng thời gian này công ty bận rộn, vợ chồng bà đang giúp đỡ con trai lớn, đã lâu không đến Dạ Đô, cũng đã lâu không gặp Đường Dạ Khê và hai đứa cháu.
Nghĩ đến con gái vài ngày nữa sẽ kết hôn, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh người phụ nữ không thể ngăn cản, trong đầu tràn ngập ba chữ: mua, mua, mua!
Bà muốn tận dụng đám cưới này để bù đắp cho con gái.
Bà đã chuẩn bị của hồi môn cho con gái từ rất sớm, bà đã chuẩn bị rất nhiều quần áo, đồ trang sức, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ, cả bất động sản.
Nhưng vẫn chưa đủ, bà muốn tự mình đưa con gái đi mua sắm.
Bà đã bỏ lỡ tuổi thơ và tuổi thiếu niên của con gái mình, không thể cảm nhận được niềm vui khi cùng con gái đi mua sắm, ngày mai bà nhất định phải trải nghiệm một lần.
Bà mua cho con gái mọi thứ con gái thích, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là bà đã có cảm giác thành tựu.
Đi một đường mệt mỏi, cả buổi về đến nhà họ Ôn nói chuyện với người nhà, Đường Dạ Khê quả thực mệt mỏi, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Đường Thủy Tinh lại không thể ngủ được.
Lợi dụng ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bà không ngừng nhìn chằm chằm Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, càng nhìn càng buồn.
Đây là điểm bất hạnh của con gái.
Sau khi sinh con gái, con gái sẽ lấy chồng bỏ nhà và cha mẹ đi ở nhà người khác, bà không thể đứng bên cạnh quan sát, không biết con gái và cháu trai mình sẽ bị oan ức như thế nào.
Con gái bà thanh tú như hoa, bà thực sự lo lắng con gái mình sau khi lấy chồng sẽ bị oan ức, nhất là nếu gả vào nhà họ Cố, một gia tộc giàu có hàng đầu.
Bà chăm chú nhìn con gái và cháu ngoại, trong lòng càng thêm kiên quyết – bât kể con gái bà lấy ai, nếu đối xử tốt với con gái của bà thì mọi người đều hạnh phúc, nếu đối xử tệ với con gái của bà, dù bà có hy sinh tất cả, bà cũng sẽ là chỗ dựa của con gái mình.
Không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể trốn nổi sao?
Nếu nhà họ Cố đối xử tệ với con gái và cháu của bà, cùng lắm là bà sẽ đưa con gái và cháu của bà về, để nhà họ Ôn nuôi nấng!
Nghĩ đến đây, tâm lý chống đối về hôn lễ sắp tới của bà cũng đã giảm đi rất nhiều, bà khẽ thở dài, nhắm mắt lại, khuyên bản thân mau đi ngủ.
Ngày mai, bà sẽ đưa con gái và cháu ngoại đi mua sắm, vì vậy bà phải giữ vững tinh thần mới được!