Đường Lẫm Nhiên giật lấy tài liệu từ tay Đường Cẩm Địch, tay run run lật đến trang cuối cùng.
Đúng như Cố Thời Mộ đã nói, trên trang cuối cùng là chẩn đoán về căn bệnh ung thư giai đoạn cuối của Hình Dũng Toàn.
Bên tai ông ta như có tiếng ù ù. Trong chớp mắt, trước mặt ông ta như tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng trở nên tím tái.
Ông ta chống đỡ để không bị ngất xỉu, đôi môi run rẩy nói: “Không... không... cho dù Hình Dũng Toàn có mắc bệnh nan y cũng không thể chứng minh được điều gì.”
“Ồ… là thế này...” Cố Thời Mộ nhìn ông ta một cách đầy thích thú: “Ngoài ra, người của tôi cũng đã tra ra được rằng vài ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra, Hình Dũng Toàn đã lấy hết tiền trong tài khoản của ông ta ra rồi. Một năm sau khi người lái xe đâm chết Hình Dũng Toàn bị kết án tù, gia đình của người lái xe đã đột ngột chuyển ra khỏi căn nhà đã thuê từ lâu, trở về thị trấn ở quê hương của họ và mua một căn nhà...”
Cố Thời Mộ chống cằm mỉm cười: “Người lái xe đâm chết Hình Dũng Toàn là một tên cờ bạc. Trước khi vào tù, anh ta đã mắc một món nợ đánh cược lên đến mấy chục vạn, trong đó hơn mười vạn là vay nặng lãi. Bố mẹ anh ta đã lớn tuổi, ốm đau không có thu nhập. Hai đứa con trai, một đứa ba tuổi, một đứa vừa đầy tháng. Người vợ chỉ làm nội trợ, ở nhà chăm sóc bố mẹ già và con cái, cũng không có thu nhập. Một gia đình như vậy đột nhiên trả hết món nợ cờ bạc của người tài xế đã nợ trước khi vào tù, lại còn mua được một căn nhà ở thị trấn của quê họ nữa. Ông không cảm thấy kì lạ sao?”
Đường Lẫm Nhiên đã tìm thấy bằng chứng trên tài liệu về những gì Cố Thời Mộ vừa nói.
Bằng chứng vô cùng xác thực, ông ta không thể tự lừa dối mình nữa.
Cố Thời Mộ nói đúng.
Ông ta là đồ ngu xuẩn!
Ông ta đã bị một tên đầu bếp lừa dối như một tên đần độn trong nhiều năm như vậy!
Ông ta là người giàu nhất nước W.
Ông ta có tài có tướng, là tài năng trẻ số một của đất nước W. Ngay cả khi ông ta đã lấy vợ và có hai đứa con trai thì vẫn có vô số con nhà giàu sang quyền quý muốn gả cho ông ta.
Chỉ vì Hình Dũng Toàn đã cứu sống con trai thứ hai của ông ta, trước khi Hình Dũng Toàn trút hơi thở cuối cùng vẫn không chịu nhắm mắt, buộc Đường Lẫm Nhiên phải thề sẽ cưới Hình Bội Trân làm vợ và chăm sóc cho bà ta suốt đời. Nếu làm trái lời thề này thì ông ta sẽ chết không được tử tế.
Chỉ vì lời thề này, mặc dù Hình Bội Trân thô lỗ, vụng vệ ngu ngốc như một con lợn nhưng ông ta vẫn kết hôn với bà ta và còn để bà ta trở thành bà chủ cầm quyền của nhà họ Đường. Ông ta còn chịu đựng sự ghê tởm mà cùng với Hình Bội Trân sinh ra một đứa con gái.
Trong những năm qua, vì ông ta luôn cảm thấy rằng mình nợ Hình Dũng Toàn một mạng, nên mặc dù ông ta không có tình cảm với Hình Bội Trân nhưng vẫn luôn dung túng hết thảy cho bà ta.
Đối với đứa con gái mà ông ta và Hình Bội Trân sinh ra thì lại càng thêm nuông chiều hơn.
Nhưng cho đến hôm nay, ông ta mới biết được rằng mình là một tên xuẩn.
Thật nực cười!
Cái gì mà ơn cứu mạng chứ?
Không có ơn cứu mạng.
Đó là một âm mưu.
Nó là một cái bẫy.
Những gì Hình Dũng Toàn làm đều vì muốn con gái mình gả vào một gia đình giàu có và hưởng vinh hoa phú quý, nên đã tính sẵn một kết cục.
Ông ta đã coi kẻ thù của mình là ân nhân, chịu đựng sự ghê tởm mà kết hôn với một người phụ nữ ngu ngốc và độc ác, làm vợ chồng trong gần hai mươi năm!
Cố Thời Mộ đã nói đúng.
Ông ta là một tên ngốc.
Một kẻ ngu xuẩn còn hơn cả Hình Bội Trân!
Hai tay cầm tài liệu của ông ta run lên lẩy bẩy, khí huyết dâng lên cuộn trào trong lồng ngực. Trước mắt ông ta biến thành một màu đen, thân thể không ngừng lay động.
Cuối cùng, ông ta không thể kiên trì được nữa, cơ thể ngã thẳng đơ ra sau.
“Bố!” Đường Cẩm Địch kêu lên, đôi mắt của anh ta đỏ bừng vì sợ hãi, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của ông ta.
“Cậu!” Đường Dạ Khê cũng chạy tới bên cạnh Đường Lẫm Nhiên.
Cô cũng biết một chút y thuật đơn giản, lập tức giúp Đường Lẫm Nhiên kiểm tra sơ bộ. Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Đường Cẩm Địch: “Cũng may, chỉ là nhất thời không chấp nhận được nên bị khó thở thôi.”
Chỉ là tức giận mà nhất thời bị khó thở, không có gì nghiêm trọng.
Nếu bị xuất huyết não, nhồi máu cơ tim hay gì đó thì sẽ rất phiền phức.
Cô duỗi ngón tay cái ra, ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Đường Lẫm Nhiên.
Vài phút sau, Đường Lẫm Nhiên từ từ mở mắt.
Ông ta đang nằm trên ghế sô pha, đôi mắt ngước nhìn lên trần nhà. Ánh mắt khắc khoải, khuôn mặt phờ phạc nhợt nhạt như sáp, vẻ mặt đờ đẫn suy sụp. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà dường như ông ta đã già đi hơn mười tuổi.
Đường Cẩm Địch nhìn cảnh này, ngọn lửa giận bùng lên dữ dội, lòng đau như cắt.
Thấy bố mình không còn nguy hiểm nữa, anh ta đột ngột đứng dậy, giận dữ nói: “Tôi phải đi giết con đàn bà đê tiện kia.”
Anh ta xoay người lao ra ngoài, Đường Lẫm Nhiên đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh ta: “Đứng lại.”
“Bố, bố đừng cản con. Con muốn đi giết con đàn bà đê tiện đó.” Đường Cẩm Địch dùng sức giãy giụa.
Đường Lẫm Nhiên khó khăn ngồi dậy rồi chậm rãi nói: “Bố đi cùng con…”
“Bố...” Đường Cẩm Địch gọi ông ta một tiếng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, tràn đầy đau buồn và phẫn nộ.
Hai bố con họ đã bị mẹ con Hình Bội Trân lừa một vố thật đau.
Một người đàn ông tốt như bố của anh ta, chỉ vì Hình Dũng Toàn đã cứu mạng anh ta mà đã phải kết hôn với một người phụ nữ thô lỗ, cục cằn và vô văn hóa như Hình Bội Trân.
Còn anh ta, chỉ vì tai nạn ô tô năm đó mà vết thương ở chân trái vẫn không trị dứt được, mỗi lần trái gió trở trời là sẽ bị đau nhức.
Vì vết thương cũ của chân trái mà anh ta không thể vận động mạnh, không thể học kỹ năng tự vệ. Thậm chí khi còn đi học, ngay cả việc tham gia vào đội bóng rổ mà anh ta cũng không thể làm được.
Đại khái là càng mất đi cái gì thì càng khao khát cái đó.
Không ai biết anh ta ghen tị như thế nào khi nhìn thấy những người bạn đồng trang lứa chạy nhảy trên sân chơi, thoải mái rơi những giọt mồ hôi của tuổi thanh xuân. Không ai biết cả, anh ta chỉ ngồi lặng lẽ ở bên lề sân vận động nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh ta cố tỏ ra bất cần, nói với mọi người rằng anh ta không thích thể thao vận động.
Không ai biết rằng sâu thẳm trong trái tim anh ta khao khát được chạy nhảy và cười đùa cùng bạn bè trên sân bóng rổ như những người bạn đồng trang lứa kia.
Đây vốn dĩ là một quyền lợi mà mọi cậu bé đều phải có.
Nhưng quyền cơ bản nhất của anh ta đã bị tước đoạt trong vụ tai nạn ô tô đó.
Trước đây anh ta vẫn tưởng rằng Hình Dũng Toàn là ân nhân cứu mạng anh ta, chẳng những anh ta cảm kích với Hình Dũng Toàn mà còn cảm thấy áy náy nữa.
Bất cứ khi nào anh ta nghĩ rằng Hình Dũng Toàn đã đánh mất tính mạng cao quý của mình vì cứu anh ta, anh ta lại cảm thấy hổ thẹn với Hình Dũng Toàn, hổ thẹn với Hình Bội Trân vì tại anh ta mà bà ta đã mất đi người bố.
Vì vậy, anh ta đối xử rất tốt với Hình Bội Trân và con gái của bà ta là Đường Cẩm Y.
Hình Bội Trân ngốc nghếch vụng về, hay bị người hầu trong gia đình chê cười nên anh ta đã giúp Hình Bội Trân lập uy.
Ai dám cười Hình Bội Trân, anh ta sẽ trừng phạt người đó thật nặng.
Dáng người và vẻ ngoài của Đường Cẩm Y là tướng ngũ đoản, khuôn mặt tròn và đôi mắt nhỏ, cho dù ăn mặc như thế nào thì dáng vẻ và khí chất cũng không thể giống như một cô con gái nhà quyền quý được.
Vì thế bà ta ghen tị với vẻ đẹp trời sinh của Đường Dạ Khê, chỉ cần họ nắm được cơ hội là sẽ làm nhục Đường Dạ Khê và bắt nạt cô.
Anh ta biết tất cả, nhưng anh ta đã lựa chọn dung túng cho họ.
Vì ông ngoại của Đường Cẩm Y đã cứu mạng anh ta.
Nếu không có anh ta, Đường Cẩm Y sẽ có thêm một ông ngoại yêu thương cô ta.
Vì anh ta, Đường Cẩm Y đã thiếu đi tình yêu thương của một người, vì vậy anh ta muốn bù đắp thêm tình yêu thương của ông ngoại cho cô ta.
Anh ta cũng giống như bố mình, vì họ cảm thấy có lỗi với Hình Dũng Toàn nên tình yêu của họ dành cho Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y gần như vô nguyên tắc và không đo đếm được.
Nhưng bây giờ, họ đột nhiên phát hiện ra tất cả đều là giả dối.
Họ đã bị lừa!