Hứa Liên Kiều lại thành công nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Cố Lạc Bạch, cô ấy không nhịn được cười: “Xin lỗi nha, tôi cứ luôn thích nói đùa với anh như vậy đấy, tôi đùa thôi, anh tưởng là thật à?”
Cố Lạc Bạch: “…”
Anh ấy không hề cảm thấy Hứa Liên Kiều xấu hổ chút nào, trông cô ấy rất xấu hổ!
Anh ấy ủ rũ nhấp một ngụm nước trái cây.
Anh ấy không muốn kết hôn với Hứa Liên Kiều.
Nếu anh ấy cưới Hứa Liên Kiều thì còn không bằng anh trai của mình nữa.
Anh trai nhiều nhất là nô lệ cho vợ và nô lệ cho con, yêu vợ và chiều chuộng con cái.
Nếu anh ấy kết hôn với Hứa Liên Kiều, nhất định sẽ bị cô ấy ăn thịt sạch sẽ, mỗi ngày đều bị cô ấy đùa giỡn.
Anh ấy đường đường là một người đàn ông, mỗi ngày đều bị một cô gái đùa bỡn, anh ấy không buồn bực đến chết mất ư?
“Sao vậy? Không vui à?” Hứa Liên Kiều khó khăn lắm mới ngừng cười được, cố tỏ vẻ nghiêm túc: “Tôi xin lỗi anh được chưa? Xin lỗi, ban nãy tôi thấy anh rất đẹp nên mới định chọc anh một xíu, anh tha thứ cho tôi được chứ?”
Cố Lạc Bạch: “…”
Có lẽ không phải là dáng vẻ rất đẹp của anh ấy, mà là dáng vẻ rất dễ bị ăn hiếp thì có.
“Đừng buồn nữa, tôi tự phạt mình ba ly được chưa?” Hứa Liên Kiều ra hiệu với người phục vụ: “Mang một chai rượu vang lên đây.”
Cố Lạc Bạch: “…”
Miệng anh ấy co giật.
Cái đêm Hứa Liên Kiều say rượu hiện rõ trong tâm trí anh ấy.
Anh ấy thực sự không muốn trò chuyện với một kẻ say xỉn những chuyện từ triết lý cuộc sống đến thơ ca… Ồ, không đúng, lúc ấy họ đang nói về cuộc đời thê thảm của anh ấy và chuyện tầm phào của nhà họ Tần.
Cố Lạc Bạch vẫn nhớ Hứa Liên Kiều nói rằng xuất thân thê thảm của anh ấy và mấy chuyện tầm phào của nhà họ Tần vừa vặn để cô nhắm rượu.
Hôm nay cô ấy sẽ lấy cái gì ra để nhắm rượu đây?
Cố Lạc Bạch định không cho Hứa Liên Kiều uống, nhưng cô ấy đã gọi người phục vụ đến để gọi rượu, nếu anh ấy ngăn cản, thật giống như anh ấy tiếc tiền mời khách vậy.
Mặc dù anh ấy không muốn phát triển mối quan hệ yêu đương với Hứa Liên Kiều, nhưng anh ấy cũng không ghét Hứa Liên Kiều.
Hứa Liên Kiều là bạn thân nhất của chị dâu, và trong thâm tâm anh ấy cũng coi Hứa Liên Kiều như một người bạn hay một người em gái.
Cố Lạc Bạch không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Hứa Liên Kiều, không muốn cô ấy cho rằng anh ấy quá keo kiệt đến nỗi tiếc cả một chai rượu.
Thế là anh ấy không còn cách nào khác là đành nhìn người phục vụ mang một chai rượu vang tới.
Ôi.
Thật là buồn quá.
Hứa Liên Kiều nói rằng cô ấy tự phạt mình ba ly, chẳng hề qua loa tí nào, cô ấy tự rót đầy một ly và uống một hơi cạn sạch, uống xong còn ngửa cái ly về phía Cố Lạc Bạch nói: “Anh xem tôi nhận lỗi có chân thành không?”
Cố Lạc Bạch: “…”
Xin lỗi nha.
Anh ấy chẳng thấy gì cả.
Anh ấy chỉ thấy một con ma men đang càng ngày càng đến gần mình.
“Uống ít thôi, tôi không giận đâu.” Anh ấy khuyên Hứa Liên Kiều: “Uống rượu sẽ làm tổn hại đến sức khỏe, uống ít thì tốt nhưng uống nhiều sẽ có hại.”
Điều khiến anh ấy cực kỳ ngạc nhiên chính là lần này Hứa Liên Kiều lại rất nghe lời.
“Được.” Hứa Liên Kiều chỉ rót một phần ba vào cốc thứ hai: “Tôi sẽ uống từ từ.”
Cố Lạc Bạch: “…”
Sao lại ngoan ngoãn nghe lời như thế?
Tại sao anh ấy lại thấy không quen nhỉ?
“Cậu chủ A Bạch, anh có thể giúp tôi một việc được không?” Hứa Liên Kiều chống một tay lên má, nhìn Cố Lạc Bạch hỏi, trong khi tay còn lại đang thưởng thức ly rượu.
“Đừng gọi tôi là cậu chủ A Bạch.” Cố Lạc Bạch nói: “Tôi sẽ cảm giác như cô đang châm chọc tôi vậy, nghe mà nổi da gà.”
“Không có đâu.” Hứa Liên Kiều nói: “Tôi đã ký khế ước bán thân với anh trai của anh, nếu da mặt anh dày thì cũng coi như ông chủ một nửa của tôi, tôi gọi anh là cậu chủ A Bạch là đúng mà…”
Cô ấy nhìn Cố Lạc Bạch không rời mắt, khẽ thở dài: “Ôi… cũng may trái tim tôi không phải bằng thuỷ tinh, nếu không tôi sẽ điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn anh hỏi, cậu chủ A Bạch, có phải anh chê tôi có xuất thân thấp kém, không xứng với anh nên mới không muốn ở bên tôi có đúng không…”
Anh ấy nghẹn họng, giả bộ đáng thương, thanh tú giống như một đóa hoa sen trắng.
Lần này Cố Lạc Bạch thực sự nổi da gà: “Nữ hiệp, xin tha cho tôi đi! Khí tràng của cô cao hai mét tám, thật sự hoa sen trắng thanh tú không hợp với cô.”
Anh ấy duỗi tay đến trước mặt Hứa Liên Kiều: “Nhìn đi, lông tơ của tôi dựng lên hết rồi này.”
“Tôi đang dạy anh một bài học, giúp anh xây dựng sự tự tin cho bản thân.” Hứa Liên Kiều lập tức trở về bình thường chỉ trong một giây: “Anh xem, tôi đã ký khế ước bán thân với anh trai của anh rồi, đời này của tôi coi như bán mạng cho anh ấy, tôi còn không tự ti, sao anh cứ nhắc mãi đến chuyện con riêng thế nhỉ? Tôi cũng là con riêng đó, tôi không thảm sao? Đổi lại là một cái miệng độc ác khác, thời điểm hình dung về tôi sẽ là làm nô lệ cho nhà họ Cố, tôi cũng còn chưa tự ti nữa là.”
Cố Lạc Bạch: “... Thực ra tôi cũng không có mặc cảm tự ti lắm, nhưng trong mắt người khác, dù là đứa con ngoài giá thú chưa làm gì thì sự tồn tại chính là nguyên nhân của mọi tội lỗi. Khi nhắc đến ba chữ này, người ta sẽ khinh bỉ nên tôi không muốn kết hôn… Tôi không muốn sau này con mình bị mọi người chỉ vào mặt và nói mọi người nhìn kìa, bố của nó là con ngoài giá thú đó! Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi lại cảm thấy đau lòng vô cùng.”
Anh ấy có thể phớt lờ những ánh mắt của người đời, nhưng anh ấy không thể thờ ơ khi nhìn thấy những người thân nhất của mình bị tổn thương.
Dù thiên hạ có sỉ nhục anh ấy thế nào, anh ấy cũng chịu được.
Nhưng nếu sau này lấy vợ, sinh con, vợ con anh ấy sẽ vì anh ấy mà bị đâm thấu xương, như thế nhất định anh ấy rất đau khổ.
Anh ấy không muốn bất cứ ai vì mình mà bị người khác coi thường, khinh bỉ.
Vì vậy, anh ấy sẽ không kết hôn.
Không bao giờ kết hôn!
Anh ấy chỉ sống một mình, sẽ không phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của bất kỳ ai, và sẽ không có ai bị tổn thương vì anh ấy.
Như vậy mới là điều tốt nhất!
“Ôi, theo như lời anh nói, tôi lại càng không thể kết hôn!” Hứa Liên Kiều nói: “Nếu tôi kết hôn thì càng hại cho con cái của tôi! Tôi đã ký khế ước bán thân với anh trai của anh rồi, sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh ấy, người khác sẽ lấy lợi ích của con cái làm trung tâm, nhưng tôi phải đặt lợi ích của anh cả của anh lên trên hết rồi mới lo cho con của mình, vậy thật không công bằng với con của tôi!”
Hứa Liên Kiều chặc lưỡi mấy cái, lắc đầu nói: “Được rồi, anh đã thuyết phục tôi thành công rồi, sau này chúng ta sẽ làm hai người bạn độc thân cũng rất tốt mà. Tôi cũng sẽ không kết hôn để con cái khỏi phải vì tôi mà chịu ấm ức.”
Cố Lạc Bạch:”…”
Không... đây là cô ấy đang đùa sao?
Anh ấy đã một tay thay đổi quan điểm của Hứa Liên Kiều về hôn nhân, và sau đó anh ấy đã phá vỡ quan điểm về hôn nhân của Hứa Liên Kiều chỉ trong một câu nói sao?
Nếu để cho chị dâu biết cô ấy mới nói chuyện với anh ấy chưa được nửa tiếng mà một cô gái vốn dĩ đang muốn lập gia đình, sinh con lại tiếp tục muốn theo chủ nghĩa độc thân, liệu chị dâu có bảo anh cả đánh anh ấy không?
“Tôi biết rồi!” Anh ấy nhìn Hứa Liên Kiều, đau khổ nói: “Cô chính là khắc tinh của tôi, ông trời thấy tôi sống thoải mái quá nên đã phái cô đến đây khắc tôi!”
“Thật sao?” Hứa Liên Kiều nháy mắt mấy cái, rồi cười khanh khách: “… Này, anh có cảm thấy nếu hai chúng ta kết hôn và có một đứa con thì thật tuyệt không.”
Cố Lạc Bạch: “…”
Đùa à?
Tuyệt chỗ nào chứ?
Hứa Liên Kiều cười tủm tỉm nói: “Anh nghĩ xem, nếu hai người chúng ta kết hôn sinh con thì nó vừa là con của đứa con ngoài giá thú là anh, vừa là con của một kẻ nô lệ cho nhà họ Cố là tôi… Nếu hai chúng ta đều tự kết hôn và có cuộc sống của riêng mình, cả hai đứa con đều gặp tai hoạ, nếu chúng ta kết hôn, hợp hai làm một, chỉ có một đứa con gặp tai hoạ thôi, như vậy không phải rất tốt sao?”
Cố Lạc Bạch: “…”
Lập luận gì kỳ cục thế này?
Rõ ràng tốt nhất là không nên có con!