Lâu lắm rồi ông ta không bị mất mặt như vậy.
Mặt Đường Lẫm Nhiên lúc trắng lúc đỏ, nóng rát giống như bị người khác tát mạnh vài cái, há miệng cứng lưỡi không nói được một câu phản bác nào.
Cố Thời Mộ cười khẽ: "Chủ tịch Đường, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi số điện thoại của tôi cho ông. Nếu chủ tịch Đường muốn tìm tôi trao đổi về chuyện của Hình Bội Trân thì tôi luôn sẵn sàng tiếp đón. Sau này, chủ tịch Đường không cần tìm Đường Dạ Khê vì chuyện của Hình Bội Trân nữa. Cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương, sống ở nhà họ Đường các người như một đứa hầu gái thôi. Sao chủ tịch đường có thể trông cậy vào một người hầu làm giúp ông chuyện mà ông không làm được chứ?"
Khóe miệng của anh nhếch lên một đường cong tao nhã: "Tôi nói có đúng không, chủ tịch Đường?"
Đường Lẫm Nhiên sắp bị anh chọc tức muốn hộc máu.
Tay cầm điện thoại của ông ta run lên nhưng vẫn chẳng thốt ra nổi một câu phản bác nào.
Ông ta có thể nói cái gì?
Nói tôi và Cố Thời Mộ cậu chẳng thân thiết gì, Đường Dạ Khê lại có quan hệ tình cảm với cậu, cho nên tôi muốn bảo Đường Dạ Khê giúp tôi cứu Hình Bội Trân ra?
Nhưng Cố Thời Mộ đã nói rồi, dù Đường Dạ Khê có cầu xin thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hình Bội Trân.
Ông ta có thể làm thế nào nữa?
Hạ lệnh cho Đường Dạ Khê rằng mày phải cầu xin Cố Thời Mộ tha cho Hình Bội Trân, nếu không mày chính là người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát?
Nhưng Cố Thời Mộ còn nói, nếu ông ta làm vậy thì chính là bắt nạt kẻ yếu, không biết xấu hổ!
Ông ta đường đường là chủ tịch của Tập đoàn Đường thị, có thể không biết xấu hổ ư?
Miệng mồm của Cố Thời Mộ này quá lợi hại, quả thật có thể chọc người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Ông ta bị Cố Thời Mộ chế giễu một cách thảm bại, nên chỉ biết nói lung tung vài câu mang tính hình thức rồi cúp điện thoại, tiện tay xoa trán vuốt ra một tay đầy mồ hôi.
Thấy cuộc gọi bị cắt đứt, Cố Thời Mộ trả điện thoại di động lại cho Đường Dạ Khê:
"Sau này chủ tịch Đường sẽ không tìm em bảo em cứu Hình Bội Trân nữa."
Đường Dạ Khê nhận lấy điện thoại, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Người đàn ông này... chưa nói đến giá trị vũ lực cao, sao tài ăn nói cũng giỏi như vậy chứ?
Cô nghi ngờ Đường Lẫm Nhiên ở đầu bên kia điện thoại đã bị anh chọc tức chỉ còn nửa cái mạng rồi.
"Sao lại nhìn tôi như thế?" Cố Thời Mộ nở nụ cười nhã nhặn, nghiêng đầu nhìn cô: "Bỗng nhiên nhận ra tôi rất đẹp trai à?"
Đường Dạ Khê: "..."
Đẹp trai còn phải bỗng nhiên nhận ra à?
Chỉ cần có mắt thì liếc một cái là có thể nhìn thấy anh đẹp trai kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu được không?
Nhất là khi đánh nhau và mắng chửi người khác ấy, càng đẹp trai đến nỗi trời đất u ám, mặt trời mặt trăng mất đi ánh sáng.
Đường Dạ Khê nghĩ thì ra trên đời này thật sự có con cưng của trời.
Ví dụ như Cố Thời Mộ.
Gia thế tốt, dáng vẻ đẹp, giá trị vũ lực bùng nổ, chỉ số thông minh cao, rất có tài ăn nói.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa tìm ra khuyết điểm của anh.
Đây không phải con cưng của trời thì là cái gì?
Cố Thời Mộ thấy cô không nói gì, hơi hứng thú nhìn cô: "Sao không nói chuyện?"
Đường Dạ Khê: "... Cảm ơn."
Trừ hai chữ này ra, cô không biết mình có thể nói gì nữa.
Cô cũng không muốn nói chuyện với anh lắm.
Người này có giá trị vũ lực cao lại giỏi ăn nói, cô đánh cũng đánh không lại, nói cũng không nói lại được. Vẫn nên ít nói chuyện với anh thì tốt hơn.
Cô không muốn nói chuyện với Cố Thời Mộ, Cố Thời Mộ lại không chịu bỏ qua cho cô.
Anh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe rồi quay đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Chỗ này cách cục dân chính hơi xa, ít nhất cũng mất vài chục phút đi xe nữa, chúng ta tâm sự nhé? Dù sao sau này cũng thành vợ chồng rồi, trò chuyện nhiều có thể giúp chúng ta hiểu hơn về đối phương."
Đường Dạ Khê: "... Được. Anh muốn nói về cái gì? Chuyện về Tiểu Sơ và Tiểu Thứ hồi còn nhỏ à?"
Tuy hai con trai của cô chưa từng nhắc đến nhưng cô biết hai đứa bé đều rất ao ước được giống như những đứa trẻ khác, có mẹ cũng có bố.
Hiện giờ, duyên phận đưa đường chỉ lối, các con trai cô được đoàn tụ với bố của mình một cách thần kỳ.
Cô hy vọng, Cố Thời Mộ có thể hiểu hơn về Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, giữa bố con có thể vun đắp tình cảm thân thiết ngoài thứ huyết thống trời sinh.
"Quả thật tôi rất hứng thú với chuyện về Tiểu Sơ và Tiểu Thứ khi còn nhỏ, nhưng tôi đã nghe em và bố kể hai tiếng rồi. Hôm nay hiểu đến đây thôi, sau này lại tiếp tục." Cố Thời Mộ nói: "Tôi muốn tâm sự với em về Hình Bội Trân."
"Hình Bội Trân?" Đường Dạ Khê nghiêng đầu nhìn anh: "Nói về bà ta làm gì?"
Cố Thời Mộ ngồi với tư thế thoải mái nhất nhưng cũng vô cùng tao nhã, hứng thú dâng trào hỏi: "Bố của Hình Bội Trân là đầu bếp của nhà họ Đường đúng không?"
Đường Dạ Khê gật đầu: "Đúng."
Cố Thời Mộ nói: "Hình Bội Trân là người vợ thứ hai của Đường Lẫm Nhiên. Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch đều là con do người vợ đầu tiên sinh ra. Tình cảm giữa Đường Lẫm Nhiên và người vợ đầu tiên cực kỳ tốt, sau khi người vợ đầu tiên qua đời, ban đầu ông ta không muốn lấy vợ thêm lần nữa nhưng sau đó lại cưới con gái của đầu bếp là Hình Bội Trân. Hơn nữa, Hình Bội Trân còn vừa lùn vừa xấu vừa ngu xuẩn, chẳng có chỗ nào hơn người..."
Cố Thời Mộ cong môi cười nhìn Đường Dạ Khê, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Với thân phận và gia thế của Đường Lẫm Nhiên, dù cưới vợ kế cũng có rất nhiều thiên kim thế gia vừa tài hoa vừa xinh đẹp bằng lòng gả cho ông ta. Em biết vì sao Đường Lẫm Nhiên lại lấy một người vừa xấu vừa ngu như Hình Bội Trân không?"
"Biết." Đường Dạ Khê gật đầu nói: "Tôi từng nghe nói, bởi vì bố của Hình Bội Trân cứu anh họ thứ hai của tôi nên mới chết. Trước khi chết, bố của Hình Bội Trân nói với cậu tôi rằng điều khiến ông ta không yên tâm nhất chính là đứa con gái duy nhất của mình. Ông ta xin cậu tôi cưới Hình Bội Trân, cho bà ta một mái nhà để nửa đời sau của con gái ông ta có nơi ở chốn về, như vậy thì ông ta mới có thể yên tâm nhắm mắt... Ông ta cứ trợn mắt nhìn cậu tôi chằm chằm không chịu trút hơi thở cuối cùng, cậu tôi hết cách không thể làm gì khác nên đành đồng ý với ông ta..."
Tuy rằng cậu của cô đối xử với cô không tốt, nhưng lại là một người đàn ông nói lời giữ lời.
Sau khi lo xong hậu sự cho bố của Hình Bội Trân, chờ bà ta qua thời gian để tang, cậu của cô lập tức cưới Hình Bội Trân.
Vì bố của Hình Bội Trân cứu anh họ của cô nên mới chết, cho nên dù Hình Bội Trân thô lỗ không có văn hóa, dáng vẻ xấu xí, sau khi gả vào nhà họ Đường khiến người ta cười nhạo đàm tiếu nhưng bà ta vẫn sống rất tốt ở nhà họ Đường.
Hai anh họ của cô biết ơn bố của Hình Bội Trân đã cứu anh họ thứ hai của cô, không chống đối người mẹ kế như Hình Bội Trân mà cực kỳ bao dung với bà ta.
Sau đó, Hình Bội Trân sinh cho Đường Lẫm Nhiên một đứa con gái là Đường Cẩm Y, có máu mủ của nhà họ Đường, bà ta xem như đã hoàn toàn đứng vững ở nhà họ Đường.
Nói thật lòng, mặc dù cậu của cô luôn đay nghiến trách móc cô, nhưng lại quan tâm giúp đỡ Hình Bội Trân hết lòng.
Cậu của cô khá tuấn tú, thân thế tốt, bây giờ hơn bốn mươi tuổi rồi mà nhìn qua giống như mới hơn ba mươi, anh tuấn cao lớn, phóng khoáng phong độ, không biết có bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp dụ dỗ cậu cô. Thế mà cậu chỉ thủy chung ở bên cạnh một Hình Bội Trân càng ngày càng già, càng ngày càng xấu này, kiên trì giữ vững hôn nhân của bọn họ. Lúc nào cũng bao dung và bảo vệ cho bà ta, thu dọn cục diện rối rắm mà bà ta bày ra.
Về điểm này, Đường Dạ Khê vẫn rất bội phục Đường Lẫm Nhiên.
Nói đến độ tận tâm trong hôn nhân, cậu của cô là một người đàn ông hoàn hảo không có khuyết điểm.