Lão quản gia "Ặc" một tiếng, đề nghị: "Tốt hơn hết nên gọi điện thoại cho cậu chủ hỏi rõ ràng mọi chuyện trước. Cậu chủ không phải là người có tính tình ẩu thả. Có lẽ, thật sự có người giống người cũng không chừng..."
Ông Cố bị tạt gáo nước lạnh, có chút không vui mà lầm bầm: "Chắc chắn là cháu trai của tôi!"
Có trời mới biết, ông đã mong ngóng cháu trai của mình biết bao lâu rồi?
Nhưng đứa con trai vô liêm sỉ của ông lại chưa từng hẹn hò với một cô bạn gái nào cả!
Không quan tâm.
Gọi cho con trai ông trước.
Nếu con trai ông không thừa nhận, ông phải đưa giấy xét nghiệm quan hệ cha con ra mà thuyết phục nó.
Chắc chắn là cháu trai quý giá của ông!
Hơn nữa còn là hai đứa!
Thời điểm ông Cố gọi điện thoại cho Cố Thời Mộ, giọng của ông đã run lên vì phấn khích.
…
Lại một ngày nữa trôi qua.
Buổi chiều.
Quán cà phê Vũ Diệc Kỳ, Dạ Đô.
Đường Dạ Khê chịu đựng kích động muốn đấm một quyền vào người đàn ông đối diện, hỏi: "Một trăm vạn, bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ tìm được cô bạn gái ôm tiền bỏ trốn về cho anh."
Người đàn ông buồn bã ngồi đối diện với cô là một khách hàng của văn phòng cô, tên là Viên Hoành Khoát.
Người đàn ông không may mắn này đã yêu đương với một người phụ nữ được ba tháng, bị lừa năm trăm vạn và một số nữ trang. Hiện tại anh ta ủy thác cho văn phòng của cô nhờ bọn cô giúp anh ta tìm lại người phụ nữ đó.
Viên Hoành Khoát nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đường Dạ Khê. Khuôn mặt, cổ và tai của anh ta đều đỏ bừng cả lên: "Tôi không tìm người phụ nữ đó nữa! Tôi sẽ cho cô một trăm vạn, không, năm trăm vạn, cô làm bạn gái của tôi!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô không nói gì mà chỉ cầm chiếc thìa bạc trên đĩa ăn lên, dùng hai tay bẻ gãy nó rồi nhẹ nhàng nhào nặn. Chiếc thìa bạc đẹp đẽ và tinh xảo ban đầu đã biến thành một quả cầu bằng bạc.
Đường Dạ Khê mỉm cười nhìn Viên Hoành Khoát, giọng nói ngọt ngào như mật: "Anh Viên, anh vừa nói cái gì vậy? Gió lớn quá, tôi không nghe rõ."
Gương mặt đỏ hồng của Viên Hoành Khoát trở nên trắng bệch.
Anh ta nhìn xuống quả cầu bạc mà Đường Dạ Khê đang nghịch trong tay, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Đường Dạ Khê, sau khi nuốt nước bọt, vẻ mặt của anh ta trở nên kiên quyết, lắp bắp nói: "Làm, làm bạn gái tôi!"
Đường Dạ Khê: "..."
"Ha ha ha..." Đường Thừa Khuyết và Đường Thừa Giác đang ngồi ở một bàn khác rất không nể mặt mà bật cười ra tiếng.
Đường Dạ Khê trừng mắt nhìn bọn trẻ.
Đường Thừa Giác lè lưỡi, nhảy khỏi ghế sofa bọc da màu đỏ, chạy đến chỗ Đường Dạ Khê rồi rúc vào vòng tay của cô, đôi mắt to đen láy chợt lóe lên, nói với Viên Hoành Khoát: "Chú à, cảm ơn chú đã ưu ái mẹ cháu, nhưng chúng cháu vẫn còn bố nữa đó!"
Chỉ là bọn họ không biết bố mình ở nơi nào, cũng chưa từng gặp mặt mà thôi.
“Mẹ, mẹ?” Viên Hoành Khoát trợn mắt há mồm nhìn Đường Thừa Giác như bị sét đánh.
“Đúng rồi đó!” Đường Thừa Giác trèo lên người Đường Dạ Khê, vòng tay qua cổ Đường Dạ Khê, hôn một cái thật kêu: “Cháu còn có một anh trai nữa, là anh trai song sinh của cháu! Mẹ cháu siêu tuyệt!”
Đường Thừa Khuyết bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc giới thiệu: "Cháu là anh trai!"
"Không... đây không phải là sự thật... đây không phải là sự thật..." Viên Hoành Khoát không chấp nhận được một cú đả kích nặng nề như vậy.
Người phụ nữ anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đã là mẹ của hai đứa bé!
Điều này là không thể! Cô gái ngồi đối diện với anh ta trông cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể có con lớn như vậy?