Đường Dạ Khê ngẩn người, sau đó cười khổ đáp: “Chỉ có thể nói... tất cả đều là ý trời! Năm năm trước, anh họ lớn của tôi mắc bệnh hiểm nghèo...”
Cô còn chưa nói xong, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Đường Dạ Khê dừng lại, mỉm cười tỏ ý xin lỗi với Cố Thời Mộ, nói: “Thật ngại quá, để tôi đi xem xem là ai đến.”
Cố Thời Mộ gật đầu, tỏ ý thông cảm.
Đường Dạ Khê đi ra mở cửa.
Cô nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Lúc nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai, cô không khỏi cau mày.
Một lúc sau, cô bất lực thở dài rồi mở cửa, nói: “Anh họ, anh...”
Cô còn chưa nói hết câu thì một cái tát hung tợn đã hướng về phía mặt cô.
Chỉ là một cái tát mà thôi, với năng lực của mình, cô đã có thể dễ dàng tránh được.
Nhưng cô không tránh.
Cô không có tư cách để tránh.
Cô nợ Đường Cẩm Địch một mạng. Mười năm trước, khi cô đang thoi thóp hơi tàn ngã ở đầu đường Dạ Đô, nếu không có Đường Cẩm Địch tình cờ đi ngang qua cứu giúp thì cô đã chết một cách vô cùng tủi nhục từ lâu rồi.
Đường Cẩm Địch không những cứu mạng cô mà còn cứu vãn cả tôn nghiêm và danh dự của cô, đưa cô về nhà họ Đường, thuyết phục cậu của cô nuôi nấng cô trưởng thành.
Đường Cẩm Địch có tư cách để đánh cô.
Còn cô, không có tư cách để tránh né.
Nhưng cơn đau nằm trong dự liệu lại không hề tới.
Lúc lòng bàn tay của Đường Cẩm Địch sắp giáng xuống mặt Đường Dạ Khê thì cổ tay anh ta đã bị người khác tóm lấy.
Đường Cẩm Địch tức giận nhìn người đang tóm lấy cổ tay mình, nói: “Anh là ai? Anh dám quản chuyện của bổn thiếu gia đây sao?”
“Cố Thời Mộ.” Cố Thời Mộ tự giới thiệu bản thân mình bằng giọng điệu nhàn nhạt.
Cố Thời Mộ?
Anh ta nhớ rõ, cậu chủ của gia đình giàu có nhất Dạ Đô tên là Cố Thời Mộ.
Đường Cẩm Địch hất bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình ra, trong ánh mắt nhìn Cố Thời Mộ cũng có thêm vài phần kiêng dè: “Cố Thời Mộ, tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị?”
Tuy nhà họ Đường của bọn họ cũng là nhà giàu có bậc nhất ở nước W, nhưng nước W chỉ là một đất nước nhỏ bé, diện tích đất nước còn chưa bằng một nửa Dạ Đô.
Xét về tài lực, mười nhà họ Đường cộng lại cũng không so được với nhà họ Cố.
Nếu người đàn ông trước mặt thật sự là Cố Thời Mộ sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình của nhà họ Cố trong lời đồn thì anh ta không thể không kiêng dè.
Cố Thời Mộ đang định lên tiếng trả lời thì Đường Tiểu Sơ chạy từ trong bếp ra lúc bọn họ nói chuyện, cậu bé chạy đến trước mặt Đường Cẩm Địch, đẩy mạnh anh ta một cái, chắn trước mặt Đường Dạ Khê, hung dữ trừng mắt nhìn Đường Cẩm Địch, nói: “Không được đánh mẹ cháu!”
Đường Tiểu Thứ đang rúc trong lòng Đường Dạ Khê ôm chặt lấy cô, cũng nhìn Đường Cẩm Địch, nói: “Cậu nhỏ, cậu đừng đánh mẹ cháu, mẹ cháu rất ngoan.”
Đường Cẩm Địch cau mày nói: “Tiểu Sơ, sao cháu có thể vô lễ với cậu nhỏ như vậy?”
Đường Tiểu Sơ hung dữ nói: “Cậu đánh mẹ cháu, cậu là người xấu, cháu ghét cậu!”
“Cậu nhỏ, cậu không được đánh mẹ cháu, cũng không được hung dữ với anh cháu!” Đường Tiểu Thứ đột nhiên rời khỏi vòng tay của Đường Dạ Khê, chạy đến trước mặt Đường Cẩm Địch, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh ta, rụt rè đưa đồng hồ trên cổ tay mình tới trước mặt anh ta, nói: “Cậu nhỏ, cậu đừng đánh mẹ cháu, cháu cho cậu tiền, cháu kiếm được tiền rồi...”
Cậu bé rụt rè nhìn Đường Cẩm Địch, trong hốc mắt ngập tràn giọt nước mắt to như hạt đậu, có những giọt như trân châu lăn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi tay nhỏ bé run rẩy cùng với vẻ mặt sợ hãi của cậu bé, trái tim Cố Thời Mộ như bị ai bóp mạnh một cái, vô cùng đau đớn.
Anh ngồi xổm xuống, ôm cả Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của bọn trẻ, nói: “Ngoan, không sao đâu, đừng sợ. Bố sẽ bảo vệ mẹ và các con, sau này sẽ không có ai ức hiếp các con đâu!”
Đường Cẩm Địch sững sờ: “Bố... bố ư?”
Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn anh ta, nhếch khóe môi lên, nói: “Khách sáo rồi, tôi không có đứa con trai nào lớn như anh đâu, anh nhận lầm người rồi.”
Đường Cẩm Địch thẹn quá hóa giận: “Anh nói linh tinh cái gì thế? Tôi đang nói, từ khi nào mà anh lại biến thành bố của cháu ngoại tôi vậy?”
“Cháu ngoại anh?” Cố Thời Mộ cười khẩy, đáp: “Tôi lại không nhìn thấy tình thân gì đó của các người đâu cả.”