Anh ta sợ nếu anh ta còn nghe tiếp thì chẳng những khóe miệng giật giật một cách không kiềm chế được, mà còn không khống chế nổi biểu cảm trên mặt nữa.
Đường Dạ Khê cũng không còn cách nào khác.
Quả thật những ai chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà chưa hiểu rõ về cô sẽ cảm thấy cô mảnh mai yếu ớt.
Nhưng Cố Thời Mộ vừa đánh với cô một trận, vì sao phải dối lòng nói cô mong manh yếu đuối?
Hoặc có lẽ là trong thế giới của anh, chỉ cần không đánh lại được anh đều là người yếu ớt?
Nếu nói như vậy thì cô yếu ớt mảnh mai là đúng rồi.
Dù sao cô cũng đã thua.
Cô không muốn nghĩ về vấn đề này mãi bèn xoay người đối mặt với Cố Thời Mộ, nghiêm túc nói:
"Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai của một mình tôi, không phải là của anh."
"Tôi hiểu." Cố Thời Mộ nhếch mép: "Tôi biết hai đứa là mạng sống của cô, cô không cần lo lắng tôi sẽ cướp hai anh em chúng đi. Tôi đâu có thất đức như thế."
Ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đã năm năm rồi.
Một mình Đường Dạ Khê nuôi hai đứa bé lớn lên.
Anh thất đức đến mức nào mới có thể cướp con trai của người ta đi khiến mẹ con họ chia lìa chứ?
Cố Thời Mộ sẽ không làm như vậy.
Cùng lắm thì... ừ, đưa cả ba mẹ con về nhà là được thôi.1
Như vậy mẹ con bọn họ không cần tách nhau ra nữa?
Đường Dạ Khê bình tĩnh nhìn Cố Thời Mộ.
Cô không nhìn ra được bất cứ dấu vết nói dối nào trên gương mặt của người đàn ông này.
Anh rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp.
Trừ vẻ đẹp bên ngoài thì trên người anh còn toát ra vẻ ung dung cao quý, phong độ cao sang khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn đã biết anh không phải người bình thường.
Tao nhã như vương tử, cao quý như hoàng đế.
Mỗi tiếng nói mỗi hành động đều làm cho người ta có cảm giác tin tưởng và nghe theo.
Dường như có thể tin tưởng được người đàn ông này.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Cố Thời Mộ: "Cảm ơn anh."
Cô rất đẹp.
Nụ cười này như trăm hoa nở nộ, tươi đẹp theo năm tháng.
Dù Cố Thời Mộ thường xuyên nhìn thấy người đẹp, anh cũng không cầm lòng được mà rung động trước nụ cười bất ngờ này của cô.
Khóe môi anh nhếch lên cao: "Đừng khách sáo, dễ như trở bàn tay ấy mà."
Anh nhìn người nhà họ Đường đang kêu gào thảm thiết trên mặt đất: "Cô dẫn con đi trước, việc còn lại giao cho tôi xử lý."
Dám mắng con của anh là con hoang, không cần biết có phải ruột thịt hay không, bọn họ không bị lột da thì đừng hòng ra khỏi tù.
Đường Dạ Khê gật đầu, nói cảm ơn một lần nữa rồi dắt tay hai con trai một trái một phải đi về phía chiếc xe màu đỏ của cô.
Đường Tiểu Thứ được Đường Dạ Khê nắm bàn tay nhỏ đi về phía trước, lúc sắp đến bên cạnh xe, đột nhiên cậu bé xoay người nhìn về phía Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ đang dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi, thấy cậu bé quay người nhìn lại thì nở nụ cười dịu dàng với bé.
Cố Thu Vũ vừa nói chuyện điện thoại xong, cầm điện thoại xoay người lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười hiền lành trên mặt Cố Thời Mộ, bàn tay run rẩy suýt nữa đã làm rơi chiếc điện thoại chưa kịp cất đi xuống đất.1
Trời ạ!
Cậu chủ nhà anh ta lại có thể cười dịu dàng đến thế.
Thật sự muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm.
Nhưng mà... nghĩ đến cái mạng của anh ta, vẫn nên bỏ đi thôi.
Dù sao thì không phải ai cũng được cậu chủ nhà bọn họ đối xử dịu dàng như vậy.
Đường Tiểu Thứ thấy Cố Thời Mộ cười hiền với mình, đột nhiên giơ bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ấn mạnh lên khuôn miệng mềm mại, sau đó hướng về phía Cố Thời Mộ tặng cho anh một nụ hôn gió thật to.
Nhìn dáng điệu dễ thương của cậu bé, trái tim của Cố Thời Mộ như muốn tan ra.
Trong khoảnh khắc này, đột nhiên anh nảy ra ý nghĩ.... chẳng cần biết Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ có phải con trai ruột của anh hay không, trước tiên cứ lừa hai bé về nhà rồi tính tiếp!1