Nếu bà ta vẫn còn cầu xin cho Từ Cẩm Điềm, vậy thì bà ta chính là thánh mẫu giả tạo rồi.
Chồng và con bà ta vẫn còn ở đây, sao bà ta lại có thể nhận cái danh không biết xấu hổ đó?
Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh sát dẫn Từ Cẩm Điềm đi.
Từ Cẩm Điềm khóc đến thương tâm, liều mạng vùng vẫy, cầu cứu bà ta, bà ta nhìn Từ Cẩm Điềm khóc như mưa rơi, lòng rất đau nhưng lại không có cách nào cứu cả.
Nếu Từ Cẩm Điềm bị oan uổng thật, thì cho dù thế nào bà ta cũng sẽ đứng ra bảo vệ cho Từ Cẩm Điềm.
Nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng đều có đủ, chuyện Từ Cẩm Điềm vu oan hãm hại là có thật, Đường Dạ Khê báo án bắt cô ta chỉ là vì đòi lại công đạo cho chính mình, không hề làm sai. Ngược là, nếu bà ta cầu xin giúp Từ Cẩm Điềm thì sẽ bị Ôn Huyền Cảnh ám chỉ thành thánh mẫu giả tạo, bà ta có thể làm gì bây giờ?
Bà ta thật sự không còn cách nào.
Từ Cẩm Điềm liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn bị cảnh sát bắt lên xe.
Tiếng xe cảnh sát và tiếng khóc thương tâm của Từ Cẩm Điềm từ từ đi xa.1
Từ Tú Huỳnh cảm giác như bị người ta đánh lên tim mình vậy.
Cho dù năm đó là Từ Cẩm Điềm làm sai, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, bà ta có hai đứa con, mấy năm trước vẫn luôn ở ngoài học, sau hai năm tốt nghiệp thì vào công ty làm việc luôn, mỗi ngày bận như cái chong chóng, thời gian ở bên bà ta cũng ít, còn lại đều là Từ Cẩm Điềm làm bạn bên cạnh bà ta.
Bà ta sớm đã xem Từ Cẩm Điềm như con gái ruột của mình mà thương yêu, bỗng nhiên Từ Cẩm Điềm bị cảnh sát bắt đi, cả đời đều sẽ bị hủy hoại, bà ta không chấp nhận được chuyện này.
Bà ta chẳng những tức giận vì Đường Dạ Khê không có tình người, ngay cả Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cũng bị bà ta oán thầm.
Bà ta tức giận vì Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tình không nể mặt bà ta, không cảm thông tâm tình của bà ta mà khuyên Đường Dạ Khê, để Đường Dạ Khê bỏ qua cho Từ Cẩm Điềm.
Bà ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, nâng tay đè huyệt Thái Dương: “Tôi đau đầu, tiệc rượu ngày mai sợ là không thể tham gia được rồi.”
Sau khi nói xong, bà ta xoay người đi lên ô tô về nhà.
Đường Cẩm Quyền và Đường Cẩm Sách vội ngăn bà ta lại.
Đường Cẩm Quyền cầm cánh tay bà ta: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Thân thể mẹ không thoải mái, tụi con dìu mẹ vào nghỉ ngơi, bảo quản gia gọi bác sĩ nhà cậu cả đến khám cho mẹ một chút. Nếu bây giờ mẹ về nhà, đường xa mệt mỏi, chẳng phải sẽ khó chịu hơn nữa sao?”
Đường Du Nhiên cũng đi tới, thấp giọng cảnh cáo: “Được rồi, còn sợ chưa đủ mất mặt sao? Đừng quậy nữa, nhanh trở về đi.”
Đường Du Nhiên vừa nói thế, Từ Tú Huỳnh càng cảm thấy ấm ức hơn nữa.
Vốn bà ta muốn làm vậy để cho Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh nói vài câu khách khí, rồi dẫn bà ta vào phòng khách. Kết quả Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh không nói tiếng nào, bà ta nói muốn đi thì cứ vậy mà để bà ta đi, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh xem bà ta là cái gì chứ hả?
Bà ta tức giận đẩy Đường Du Nhiên và hai đứa con ra, đi nhanh về phía ô tô: “Các người đừng đụng vào tôi, thân thể tôi không khỏe, tôi muốn về nhà nghỉ!”
Bà ta hy vọng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh có thể nói vài lời mềm mỏng giữ bà ta lại.
Con gái của chị bà ta bị cảnh sát bắt trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng bà ta đã rất thương tâm rồi.
Bà ta cần Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cho bà ta một cái thang đi xuống, bà ta mới có thể tiếp tục ở lại nhà họ Ôn, sống chung hòa thuận với bọn Ôn Minh Viễn.1
Chỉ là, đến khi bà ta đi đến xe rồi, người nhà họ Ôn vẫn không một ai giữ bà ta lại.
Ngay cả bốn anh em Ôn Huyền Dương cũng không có chút phản ứng nào.
Bà ta tức giận đến run cả người, dùng sức mở cửa xe, lên xe rời đi.
Đường Du Nhiên cản bà ta lại, thấp giọng trách: “Bà quậy cái gì? Sáu năm trước, Khê Khê ở nhà chúng ta thiếu chút nữa đã bị đánh chết, Thủy Tinh vẫn không có quậy lên, bây giờ bà lấy tư cách gì mà quậy hả?”
“Cũng không phải là tôi đánh!” Từ Tú Huỳnh vừa giận vừa ấm ức, cả giọng cũng run lên: “Là Tiểu Địch ra tay, có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Lúc ấy tiểu Địch vẫn còn nhỏ, cả bả cũng là con nít à?” Đường Du Nhiên tức giận xanh cả mặt: “Đánh người không có liên quan đến bà, vậy Từ Cẩm Điềm hại Khê Khê chắc chắn phải có liên quan đến bà chứ? Một tay bà nuôi nấng con gái của chị bà, mới hơn mười tuổi đã biết vu oan giá họa cho người khác, chứng kiến Khê Khê suýt nữa bị Tiểu Địch đánh chết mà vẫn thờ ơ, bà có tư cách gì mà mặt nặng mày nhẹ với em gái và em rể tôi hả?”
“Ông cũng nói Điềm Điềm là con của chị gái mà một tay tôi nuôi lớn, bọn họ không thể nể mặt của tôi mà tha cho Điềm Điềm à?” Từ Tú Huỳnh càng nói càng đau lòng, nước mắt rơi như mưa: “Tôi nuôi Điềm Điềm lớn đến như vậy, tốn bao nhiêu tâm huyết chứ? Bọn họ nói để cảnh sát bắt là để cảnh sát bắt, bọn họ không quan tâm đến cảm giác của tôi sao? Ông là anh trai của Thủy Tinh, nhưng tôi là chị dâu của bọn họ đấy, bọn họ không hề suy nghĩ cho cảm giác của tôi, không thông cảm cho cảm xúc của tôi, bỏ qua cho Điềm Điềm được sao?”
“Bà tỉnh táo lại đi, đứng dưới góc nhìn của Minh Viễn và Thủy Tinh mà nghĩ đi?” Đường Du Nhiên cau mày nhìn bà ta: “Tú Huỳnh, bà đừng cứ nghĩ bà thế này bà thế kia, bà đổi vị trí lại mà tự hỏi xem, nếu là A Quyền hoặc A Sách, sáu năm trước bị người vu oan giá họa, hãm hại không thể tiến thêm bước nào, còn thiếu chút đã bị đánh chết, sáu năm sau, bà biết được chân tướng, bà sẽ bỏ qua cho người hãm hại hai đứa nó à?”
Từ Tú Huỳnh ngây ngốc.
Bà ta sẽ bỏ qua không?
Đương nhiên bà ta sẽ không bao giờ tha cho người đó.
Nếu dám vu oan hãm hại hai đứa con của bà ta, còn suýt đánh chết hai đứa nó, bà ta không tự thân giết chết cái tên đầu sỏ đó là đã nhẫn nhịn lắm rồi, sao bà ta có thể tha thứ cho người đó được?
Đường Du Nhiên nói: “Tú Huỳnh, A Quyền và A Sách đều ở trong đây, trước mặt hai đứa con của mình, bà nói thật lời trong lòng ra đi. Nếu sáu năm trước người bị vu oan giá họa, suýt nữa bị đánh chết là A Quyền và A Sách, thì bà có thể tha thứ cho tên đầu sỏ đó không. Tôi sẽ không cản bà, bà muốn thế nào cũng được, hiện tại bà trả lời tôi, bà có thể tha thứ không?”
Từ Tú Huỳnh run rẩy đôi môi, không thể phát ra âm thanh.
Hai đứa con đều đứng ngay bên cạnh bà ta, ngay cả một chữ dối trá bà ta cũng không dám nói.
Nếu bà ta nói có thể, vậy không phải sẽ làm lạnh lòng hai đứa con mình sao?
Đau trên người con, nhưng cũng đau ở lòng mẹ.
Nếu người khác vu oan hãm hại con bà ta, thiếu chút nữa đã đánh chết con bà ta, nếu bà ta có thể tha thứ, vậy sao bà ta có thể gọi là mẹ được?
“Bà không thể tha thứ đúng không?” Đường Du Nhiên thấp giọng nói: “Tú Huỳnh, trong lòng bà không muốn! Bà không thể tha thứ, vậy dựa vào cái gì bà lại muốn Minh Viễn và Thủy Tinh tha thứ được? Rốt cuộc là do Minh Viễn và Thủy Tinh không niệm tình cảm hay bà là người cố tình gây sự?”
Đường Du Nhiên nói rõ ràng ra như vậy, Từ Tú Huỳnh không thể không thừa nhận là bà ta cố tình gây sự.
Bà ta không làm được chuyện này, nhưng lại yêu cầu Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh làm, dựa vào cái gì chứ?
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cũng không nợ bà ta cái gì.
Bà ta vậy mà lại còn hi vọng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh qua đây giữ bà ta lại, nói vài lời ngon ngọt với bà ta, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh không hận bà ta thì đã là may rồi.
Bà ta cúi đầu, che miệng khóc, nước mắt rơi như mưa, không nói được tiếng nào.
Đường Du Nhiên biết, bà ta đã biết sai rồi, chỉ là sĩ diện nên ngại không nói ra thôi.
Ông ta thở dài, ôm bả vai bà ta, dẫn bà ta đến trước mặt Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, thay bà ta giải thích: “Minh Viễn, Thủy Tinh, hai đứa đừng giận chị dâu nữa, bà ấy chỉ là quá đau lòng Từ Cẩm Điềm, nhất thời không chấp nhận được. Hiện tại bà ấy đã biết sai rồi, chuyện năm đó là anh và chị dâu em có lỗi, là anh không chăm sóc tốt cho Khê Khê, để Khê Khê ở nhà tụi anh phải chịu nhiều thiệt thòi, về sau nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ cố gắng bồi thường lại cho Khê Khê, anh cũng sẽ giúp hai em quan tâm Khê Khê nhiều hơn.”