Anh ta bị dọa sợ nên cũng không truy cứu nữa, chỉ ngầm đồng ý với quyết định của Từ Tú Huỳnh.
Sau khi Đường Dạ Khê ra viện, anh ta sai người đưa cô về nước W.
Từ đó, không ai nhắc đến chuyện đó nữa.
Trước hôm nay, anh ta chưa bao giờ hoài nghi việc liệu những món đồ đó không phải do Đường Dạ Khê lấy trộm thì sao?
Nhưng bây giờ anh ta lại không chắc chắn.
Nếu Đường Dạ Khê thật sự lấy trộm những món đồ ấy, vậy tại sao năm đó bọn họ đã đào ba tấc đất nhưng lại chỉ tìm thấy chiếc vòng tay làm bằng ngọc hoa hồng rẻ tiền nhất, còn những thứ đáng tiền khác đã đi đâu?
Sau khi lấy trộm chúng, không có lý nào Đường Dạ Khê lại cất những món đáng tiền nhất đi, chỉ giữ lại chiếc còng tay để bị người ta tìm ra, trở thành chứng cứ chứng minh cô là kẻ lấy trộm.
Đây là một đạo lý rất dễ hiểu, một lỗ hổng cực kỳ lớn, nhưng năm đó, không ai suy nghĩ nhiều về chuyện ấy cả.
Tất cả mọi người đều tin chắc rằng, đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm chính là do Đường Dạ Khê lấy trộm.
Bây giờ, Đường Dạ Khê lại chặn Từ Cầm Điềm ngoài cửa, chuyện cô muốn hỏi chắc chắn là chuyện đó.
Đường Cẩm Địch siết chặt nắm đấm, không thể nói rõ trong lòng anh ta đang cảm thấy thế nào.
Nếu tìm được chứng cứ chứng minh năm đó người lấy trộm đồ trang sức không phải Đường Dạ Khê, mà là do Đường Cẩm Y, Ôn An An hoặc Từ Cẩm Điềm tự biên tự diễn thì anh ta nên đối diện với cô như thế nào đây?
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đã nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của Từ Tú Huỳnh, nhưng không ai trong hai người họ trách móc Đường Dạ Khê không hiểu lễ nghĩa, mà ngược lại, họ còn quan tâm xem Đường Dạ Khê muốn hỏi Từ Cẩm Điềm vấn đề gì.
Đường Thủy Tinh nắm chặt tay Đường Dạ Khê, quan tâm hỏi: “Khê Khê, con muốn hỏi Cẩm Điềm chuyện gì, con cứ hỏi, bây giờ vẫn còn sớm, không khí trong sân rất tốt, chúng ta nói chuyện ở ngoài sân cho thoáng cũng tốt.”
Ôn Minh Viễn cũng nói: “Đúng, Khê Khê, con có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi, đều là người một nhà, không có chuyện gì là không thể nói cả.”
Từ Tú Huỳnh nghe xong càng tức đến xây xẩm mặt mày.
Bà ta là chị dâu bên nhà mẹ đẻ của Đường Thủy Tinh, dù thế nào cũng là khách quý.
Cả gia đình bọn họ đã vượt đường xá xa xôi để đến dự bữa tiệc chào mừng Đường Dạ Khê về nhận tổ quy tông, thế mà lại bị chặn ngoài cửa, đợi Đường Dạ Khê tra hỏi cháu gái bà ta.
Sao Đường Dạ Khê lại cao ngạo như vậy chứ?
Đến cả Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn cũng như bị Đường Dạ Khê bỏ bùa mê thuốc lú, không màng đến cả đạo lý tiếp khách cơ bản nhất, cứ mặc cho Đường Dạ Khê tác oai tác quái, muốn làm gì thì làm.
Nhất là Ôn Minh Viễn.
Ông là người giàu có nhất Ôn Thành, là người làm chủ nhà họ Ôn, là người điềm đạm khôn ngoan nhất, bây giờ ông cũng giống vợ mình, làm xằng làm bậy như vậy sao?
Sự bất mãn trong lòng Từ Tú Huỳnh càng lúc càng tăng lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng bà ta biết, Đường Du Nhiên luôn rất yêu thương Đường Thủy Tinh.
Anh em ruột bọn họ đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng chảy trong người một dòng máu, tình cảm sâu đậm, không có thù hận gì, cho dù có cãi nhau cũng có thể hòa giải, làm lành lại như xưa.
Còn vợ chồng thì khác.
Tình cảm giữa vợ và chồng phải gìn giữ và bảo vệ một cách cẩn thận và dè dặt, đặc biệt là không được đối xử lạnh nhạt với người thân bên nhà chồng, nếu không sẽ dễ khiến chồng mình không vui, khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt.
Lúc chưa lấy chồng, mẹ bà ta đã từng dạy bà ta đạo lý này.
Hơn nữa, mấy năm nay, bà ta luôn nuôi dưỡng cháu gái của mình ở nhà bọn họ, Đường Du Nhiên không nói một câu bất mãn mà ngược lại, ông ta còn thương yêu Từ Cẩm Điềm như con gái ruột của mình.
Đường Du Nhiên đối xử tốt với cháu gái Từ Tú Huỳnh, bà ta cũng phải đối tốt với em gái ông ta – Đường Thủy Tinh.
Dù trong lòng bà ta có thấy bất mãn với Đường Thủy Tinh và Đường Dạ Khê đến đâu, nhưng khi Đường Du Nhiên chưa nói hai mẹ con nhà ấy làm như vậy là không đúng, bà ta cũng không thể nói gì.
Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Đường Dạ Khê cũng biết, việc cô chặn Từ Cẩm Điềm ngoài cửa là không đúng với lẽ thường tình. . Truyện Mạt Thế
Ôn Minh Viễn không những không trách mắng cô mà còn ủng hộ cô, điều này khiến Đường Dạ Khê thấy rất ấm lòng.
Ban đầu, khi tiếp xúc với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, cô chỉ coi họ là bậc bề trên, là trách nhiệm của cô.
Nhưng khi ở bên cạnh họ lâu hơn, nhìn ra bọn họ thật lòng yêu thương cô, tình cảm của cô đối với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh càng ngày càng trở nên chân thật hơn.
Có thể không được mạnh mẽ mãnh liệt như tình cảm cô dành cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, như cô có thể cảm nhận được, Ôn Minh Viễn và Đường thủy Tinh thật lòng thương yêu chiều chuộng mình, thật lòng coi cô là con gái.
Lấy chân tâm đổi lấy chân tâm.
Cô cũng càng ngày càng coi hai người họ là bố mẹ của mình, coi nhà họ Ôn là nhà của mình.
Cũng vì thế nên hôm nay cô mới có dũng khí chặn Từ Cẩm Điềm ngoài cửa phòng khách.
Vì đây là nhà của cô.
Cô là một thành viên của ngôi nhà này, là một trong các chủ nhân của ngôi nhà này.
Cô có tư cách chặn người cô không thích ngoài cửa, không cho họ vào!
Bố mẹ cô không trách mắng cô, không thấy cô làm vậy là vô lý, ngược lại còn nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm trìu mến, khiến trong lòng cô vô cùng kích động.
Kích động đến mức muốn ôm chầm lấy Đường Thủy Tinh, muốn như Tiểu Thứ, gọi bà một tiếng “mẹ” đầy ngọt ngào.
Cảm giác được bố mẹ mình ủng hộ vô điều kiện như này... thật tốt, giống như được ngâm mình trong làn nước ấm, được chiếu rọi bởi ánh nắng ấm áp dịu dàng.
Cô nhìn Từ Cẩm Điềm, trong lòng vốn đang rất không vui, nhưng bây giờ cô có thể điềm đạm nở nụ cười với cô ta, nói: “Từ Cẩm Điềm, năm đó cô vừa ăn cắp vừa la làng, cô giấu đồ trang sức của mình đi, còn vu oan giá họa cho tôi, sỉ nhục tôi, nói tôi ăn trộm đồ trang sức của cô. Chuyện này là chủ ý của cô, hợp mưu với Đường Cẩm Y và Ôn An An, đúng không?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều thay đổi.
Vẻ mặt Đường Thủy Tinh lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, ánh mắt bắn về phía Từ Cẩm Điềm như một mũi tên sắc bén.
Đường Du Nhiên và Từ Tú Huỳnh cũng hơi biến sắc, kinh ngạc nhìn sang Từ Cẩm Điềm.
Mặt Từ Cẩm Điềm tái mét, vội vàng lắc đầu: “Tôi không có! Đường Dạ Khê, cô đừng ngậm máu phun người! Rõ ràng đồ trang sức của tôi là do cô ăn trộm, vòng tay của tôi được tìm thấy trong phòng của cô, năm đó, cô cũng thừa nhận rồi mà...”
“Không hề, tôi chưa bao giờ thừa nhận chuyện đó.” Đường Dạ Khê lạnh nhạt nói: “Cho dù tôi có bị đánh đến chết đi sống lại mấy lần, tôi cũng chưa bao giờ thừa nhận rằng tôi lấy trộm đồ trang sức của cô!”
Nghe Đường Dạ Khê nói đến đoạn “bị đánh đến mức chết đi sống lại mấy lần”, sắc mặt Đường Cẩm Địch trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Là anh ta.
Chính anh ta là người đã đánh cô.
Anh ta tự tay đánh Đường Dạ Khê, còn sai người dưới trướng của mình đánh tiếp...
Anh ta chỉ hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, biến mất từ đó, không cần phải đối diện với sự khó xử và xấu hổ của hiện tại.
Sắc mặt Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cũng trở nên vô cùng khó coi, mặt Ôn Minh Viễn xám xanh, ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng nhìn về phía Từ Cẩm Điềm.
Đường Thủy Tinh siết chặt bàn tay của Đường Dạ Khê, viền mắt đã ươn ướt, nhưng bà cố kìm xuống không để mình rơi nước mắt.
Trước đây, rốt cuộc con gái của bà đã sống những ngày tháng như thế nào vậy?
Đường Linh Lung!
Đều tại người phụ nữ độc ác đó, hại con gái bà trưởng thành trong khốn khổ như vậy, chịu đủ ấm ức tủi nhục, chịu đủ những đau khổ bất công.
Sau khi tiệc mừng kết thúc, bà nhất định sẽ đến gặp Đường Linh Lung, đích thân giày vò bà ta đến chết đi sống lại, muốn chết cũng không được, muốn sống cũng chẳng xong.
Nếu không thì bà khó mà nuốt trôi được nỗi oán hận này!