Trước đây Ôn Huyền Triệt không thích Đường Dạ Khê, chỉ thích Ôn An An, có thể là vì anh ta luôn nhìn Ôn An An với con mắt của một người anh, coi cô ta là em gái, ngoài ra, không còn lý do nào khác nữa.
Nhưng bây giờ, bộ mặt thật của Ôn An An đã lộ ra, thân phận thật sự cũng bị bại lộ.
Ôn An An không phải em gái anh ta, mà là Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê vốn đã rất ưu tú, Ôn Huyền Triệt nhìn Đường Dạ Khê bằng con mắt của một người anh trai, chỉ thấy rằng anh ta chưa bao giờ gặp được người con gái nào ưu tú hơn cô.
Có một em gái xuất sắc như vậy đúng là một chuyện khiến người ta nở mày nở mặt.
Hơn nữa, bố mẹ anh ta rất thích cô, lúc nào cũng muốn tìm cách bù đắp cho cô, anh ta cũng không muốn kéo chân bố mẹ.
Ôn Huyền Triệt đã khiến mẹ mình tức đến thổ huyết, phải vào phòng phẫu thuật. Sau khi mẹ tỉnh lại, anh ta đã đi xin lỗi bà.
Lúc anh ta đến xin lỗi mẹ, cả đời này chưa bao giờ anh ta thấy thấp thỏm không yên như thế, mặt tái nhợt, hai chân bủn rủn, thấy mẹ liền quỳ xuống trước mặt mẹ, còn chưa kịp lên tiếng mà nước mắt đã rơi xuống.
Ôn Huyền Triệt sợ rồi.
Anh ta thật sự sợ mẹ sẽ trách móc mình, sợ mẹ nói không cần anh ta nữa.
Mẹ đối xử với anh ta tốt như vậy mà anh ta lại khiến mẹ tức giận đến nỗi đổ bệnh.
Lúc thấy mẹ nằm yếu ớt trên giường bệnh, Ôn Huyền Triệt thậm chí còn muốn tự đánh chết mình.
Nhưng mẹ không những không trách anh ta, còn an ủi anh ta rằng biết sai là tốt. Bố mẹ và con cái không ghét bỏ hận thù nhau, bà không thấy giận anh ta chút nào hết.
Ôn Huyền Triệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, anh ta càng cảm thấy có lỗi với mẹ hơn.
Bố mẹ chỉ đích danh Ôn Huyền Triệt, bảo anh ta tổ chức tiệc mừng để chào đón Đường Dạ Khê về nhà, anh ta không hề phản đối mà còn vui vẻ đồng ý. Hơn nữa còn làm rất tận tâm, hy vọng có thể tổ chức tiệc mừng một cách thật hoàn hảo, coi như một chút đền bù vì sự ngu ngốc của mình đối với Đường Dạ Khê lúc trước. Đồng thời, anh ta làm vậy cũng là dùng hành động nói với bố mẹ mình rằng, anh ta đã thật lòng đón nhận cô em gái Đường Dạ Khê này, để bố mẹ yên tâm.
Đặc biệt là mẹ anh ta.
Bây giờ trong mắt mẹ anh ta hoàn toàn không còn bốn anh em họ nữa, Đường Dạ Khê đã thật sự trở thành viên ngọc quý trong tay mẹ.
Mẹ yêu thương Đường Dạ Khê như thế, quan tâm cô như thế, Ôn Huyền Triệt cũng phải đối xử tốt với cô một chút mới có thể khiến bà thấy yên tâm và vui vẻ.
Trước ngày tổ chức tiệc mừng một ngày, những trang phục dạ hội và trang sức mà Đường Thủy Tinh đặt riêng cho Đường Dạ Khê đã được đưa đến biệt thự nhà họ Ôn.
Đường Thủy Tinh lập tức vui vẻ phấn khởi kéo Đường Dạ Khê đi thử đồ và trang sức.
Đường Dạ Khê thay đồ và đeo trang sức lên, lúc cô bước ra từ phòng thử đồ, Đường Thủy Tinh cứ nhìn cô không rời mắt.
Lúc không biết Đường Dạ Khê là con gái mình, bà đã biết cô là một cô gái rất đẹp.
Cô là cô gái xinh đẹp nhất mà bà từng gặp.
Khi đó, bà còn từng thấy tiếc nuối cho Đường Dạ Khê, cảm thấy cô không được tốt số.
Đường Dạ Khê “đẹp” đến độ có thể dùng những cụm từ mỹ miều như “quốc sắc thiên hương” hay “nghiêng nước nghiêng thành” để miêu tả về một cô gái, nếu có xuất thân tốt hơn một chút, cô sẽ có một cuộc đời rất khác.
Chỉ đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy lại là con gái của Đường Linh Lung.
Tiếng tăm của Đường Linh Lung tệ hại như thế, dù con gái của bà ta có xinh đẹp đến đâu cũng đừng mơ đến chuyện được gả vào danh gia vọng tộc.
Càng là những gia đình quý tộc giàu có càng coi trọng thể diện, làm gì có gia đình nào muốn kết thông gia với một người phụ nữ đầy tai tiếng như vậy.
Sau đó, vì cứu Đường Cẩm Tiêu mà Đường Dạ Khê đã thử dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm để hạ sinh Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, bà càng thấy tiếc nuối cho cô hơn.
Hoàn cảnh xuất thân đã không tốt, nay chưa kết hôn đã trở thành mẹ đơn thân, vẻ đẹp của Đường Dạ Khê đã bị hoài phí, sau này lựa chọn tốt nhất là gả cho một người đàn ông tốt nhưng gia thế bình thường, chứ đừng mơ tưởng được bước chân vào danh gia vọng tộc.
Nhưng đời người luôn xoay vần như thế, luôn xảy ra những chuyện khiến người ta thấy khó tin.
Đường Dạ Khê lại không phải là con gái của Đường Linh Lung mà là con gái của bà và Ôn Minh Viễn.
Còn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lại là con trai của Cố Thời Mộ!
Số phận của con gái bà đã xảy ra một bước ngoặt, một bước lên mây!
Bây giờ, Đường Dạ Khê đang đứng trước mặt bà, mặc bộ váy dạ hội được thiết kế khéo léo vừa vặn, đeo bộ trang sức trị giá hơn mười triệu tệ, làm toát lên vẻ yêu kiều, rực rỡ của cô, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Đường Thủy Tinh càng nhìn càng thấy kích động, bà kéo tay Đường Dạ Khê, nhìn ngắm hết lần này đến lần khác, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy tự hào.
Bà chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp hơn con gái mình, làn da trắng nõn, mềm mịn như ngọc, đôi mắt cô sáng lấp lánh như chứa đựng ánh sao, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi không cần tô son cũng vẫn hồng hào xinh xắn cùng đôi lông mày vừa nét vừa gọn. Khí chất toát ra từ người cô càng rõ nét hơn, xinh đẹp mà không quá ướt át, quyến rũ mà không ma mị, cao quý tao nhã, nhẹ nhàng thoát tục.
Đường Thủy Tinh ngắm nhìn con gái một lúc lâu, âu yếm nắm lấy tay cô, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Đường Dạ Khê bị bà nhìn như vậy thấy hơi không tự nhiên, đang muốn nói gì đó thì quản gia tới, báo gia đình Đường Du Nhiên đã tới.
Ngày mai là tiệc chào mừng Đường Dạ Khê nhận tổ quy tông, gia đình Đường Du Nhiên đã đến Ôn Thành trước một ngày.
Quan hệ giữa Đường Thủy Tinh và hai người anh trai của bà rất tốt, nghe quản gia nói anh hai đã đến, bà liền vui vẻ kéo Đường Dạ Khê đi đón họ.
Đường Dạ Khê nói: “Mẹ, con thay lại đồ nhé?”
“Không cần.” Đường Thủy Tinh dịu dàng nói: “Để bác trai và bác dâu con thấy Khê Khê của mẹ xinh đẹp đến nhường nào! Bọn họ nhất định sẽ nhìn con không rời mắt!”
Đường Dạ Khê mỉm cười, nói: “Mẹ, mẹ khoa trương quá.”
“Không đâu.” Đường Thủy Tinh tự hào nói: “Mẹ dám đảm bảo, dù là ở Ôn Thành hay Dạ Đô cũng không có cô gái nào xinh đẹp hơn Khê Khê của mẹ!”
Đường Dạ Khê không ngăn được bà, chỉ có thể mặc cho bà kéo tay cô đến phòng khách.
Gia đình Đường Du Nhiên không phải khách, xe ô tô của bọn họ lái thẳng đến cửa lớn rồi dừng lại trước bậc cửa của phòng khách.
Vệ sĩ của nhà họ Ôn chạy tới, mở cửa cho họ.
Gia đình Đường Du Nhiên bước xuống xe.
Hai vợ chồng Đường Du Nhiên và Từ Tú Huỳnh cùng ba người con Đường Cẩm Quyền, Đường Cẩm Sách và Từ Cẩm Điềm, một nhà năm người tất cả đều có mặt.
Từ Cẩm Điềm đi sau bố mẹ và hai anh trai, mắt nhìn thấy Đường Dạ Khê ở phía sau, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên hơi mất tự nhiên.
Làm sao Đường Dạ Khê có thể quên được việc năm đó, cô đã từng bị ba người Từ Cẩm Điềm, Ôn An An và Đường Cẩm Y vu cho cô là kẻ lấy trộm đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm. Bản thân Từ Cẩm Điềm cũng không quên.
Đối với chuyện đó, nếu Đường Dạ Khê thấy oan ức và không cam tâm thì Từ Cẩm Điềm lại thấy thấp thỏm và bất an.
Chuyện đó đều do một tay cô ta dàn dựng, rốt cuộc sự thật là gì, cô ta cũng là người biết rõ nhất.
Mặc dù chuyện đã qua hơn mười năm, nhưng nhìn thấy Đường Dạ Khê là Từ Cẩm Điềm lại nhớ đến điều đó.
Trước đây còn đỡ, Đường Dạ Khê ăn nhờ ở đậu nhà người khác, thân phận thấp hèn, cô ta không sợ Đường Dạ Khê gây nên được sóng gió gì.
Nhưng bây giờ, thân phận của Đường Dạ Khê đã thay đổi, trở thành cô chủ duy nhất của nhà họ Ôn, Từ Cẩm Điềm thấy sợ rồi.
Cô ta sợ Đường Dạ Khê lật lại thù cũ.
Cô ta không phải con gái của Đường Du Nhiên và Từ Tú Huỳnh.
Cô ta cũng giống Đường Dạ Khê, cũng được gửi vào sống nhờ ở nhà họ Đường.
Điểm khác biệt giữa cô ta và Đường Dạ Khê là Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y đối xử với Đường Dạ Khê vô cùng hà khắc, những ngày tháng Đường Dạ Khê sống ở nhà Đường Lẫm Nhiên chẳng tốt đẹp gì.
Còn cô ta, người phụ nữ đứng đầu chi thứ hai ở nhà họ Đường là dì của cô ta, Từ Tú Huỳnh yêu thương cô ta như con gái, Đường Du Nhiên và hai anh em Đường Cẩm Quyền cũng rất thương yêu cô ta.
Nhưng dù vậy cũng không thể thay đổi được sự thật cô ta không phải người nhà họ Đường.
Cô ta chỉ sống nhờ ở nhà họ thôi.
Đường Du Nhiên và Từ Tú Huỳnh yêu quý cô ta, cô ta có thể làm một cô chủ ăn sung mặc sướng ở nhà họ Đường.
Nếu Đường Du Nhiên và Từ Tú Huỳnh ghét bỏ cô ta, cô ta sẽ bị gửi về nhà bố đẻ.
Nhà bố đẻ Từ Cẩm Điềm nghèo rớt mồng tơi, bố cô ta còn cưới về cho cô ta một người mẹ kế độc ác.
Nếu bị gửi về ngôi nhà đó thì cuộc đời của cô ta coi như xong.