"Con vẫn còn có Huyền Thái và Huyền An." An Vũ Mộng đờ đẫn nói: "Huyền Thái và Huyền An sẽ không mặc kệ sự sống chết của con, con sẽ không lưu lạc đầu đường đi làm ăn xin đâu."
"Vậy cũng chỉ được sáu tháng nữa thôi. Sau sáu tháng, Ôn Minh Đạo vẫn sẽ ly hôn với con. Sáu tháng, con chỉ được có một căn hộ với một cửa hàng, tổn thất biết bao nhiêu chứ?" Mẹ An tận tình khuyên bảo: "Mộng Mộng, con cũng biết tính tình của Ôn Minh Đạo đấy, những chuyện mà nó đã quyết định rồi thì chẳng làm sao mà thay đổi ý định được. Bây giờ con đối đầu với nó thì sẽ chỉ khiến nó càng chán ghét con hơn thôi. Thế thì chi bằng con cứ nghe lời nó, ly hôn với nó trước, về sau lại chậm rãi cảm hóa nó. Con và nó đã có hai đứa con trai Huyền Thái và Huyền An. Huyền Thái và Huyền An đã đến tuổi tính chuyện cưới xin. Bọn nó lấy vợ sinh con cũng cho con cơ hội ở bên cạnh Minh Đạo mà bàn bạc, rồi dần dà tiếp xúc nhiều hơn, nó biết con đã thay đổi, sau đó để Huyền Thái và Huyền An giúp gõ trống cổ vũ, vậy các con có thể tái hôn rồi."
“Mẹ con nói rất đúng.” Bố An cũng nói: “Nếu bây giờ con chống lại nó thì nó sẽ chỉ chán ghét con hơn nữa, làm tiêu tan hết chút tình nghĩa cuối cùng giữa hai con. Đến cuối cùng, con vẫn phải ly hôn.”
An Vũ Mộng cắn chặt môi, nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà che mặt khóc lớn.
Bà ta biết những gì bố mẹ bà ta nói là đúng. Chỉ là bà ta... không cam lòng mà thôi.
Mới mấy ngày trước, bà ta vẫn hạnh phúc như thế, là bà ba nhà họ Ôn được người người ghen tị, ngày ngày không cần phải làm gì, chỉ cần ung dung tự tại đi dạo phố, bảo dưỡng, mua sắm, tập thể hình, sống thoải mái biết bao nhiêu.
Vậy mà chỉ mấy ngày trôi qua, bà ta đã ngã từ trên trời xuống địa ngục.
Bà ta sẽ trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, không có tiền tài gì trong tay.
Bà ta sẽ bị người khác trào phúng, nhạo báng, tương lai cũng đừng hòng nghĩ đến việc tiêu xài bao nhiêu tùy thích, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó nữa.
Bà ta còn phải dọn ra khỏi biệt thự rộng lớn của nhà họ Ôn. Trong tương lai, biệt thự, biệt uyển, trang viên, câu lạc bộ, du thuyền... vô số thứ xa hoa lộng lẫy sẽ chẳng liên quan gì đến bà ta.
Bà ta thật sự rất đau đớn.
Tại sao bà ta lại ngu ngốc như vậy, cứ nhất quyết phải đưa Ôn An An về nhà chứ?
Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa thì tốt đẹp biết bao nhiêu, bà ta nhất định sẽ yên ổn sống cuộc sống của chính mình, không hèn mọn đi xen vào những chuyện giữa Ôn An An và gia đình chi trưởng...
Bà ta khóc đến nỗi cả người như nhũn ra, cổ họng khàn khàn không thể phát ra âm thanh nào, chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt không còn gì.
Cuối cùng bà ta đã thỏa hiệp, ký tên của mình vào bản thỏa thuận ly hôn.
Sai một ly đi một dặm, bà ta đã đánh mất gia đình và cuộc hôn nhân mà ai cũng phải ghen tị.
Lục phủ ngũ tạng của bà ta đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng không cách nào đảo ngược tình thế hiện nay, chỉ có thể đau đớn chấp nhận...
Bà ta đã ký vào thỏa thuận ly hôn, mọi chuyện còn lại rất dễ xử lý, Ôn Minh Đạo nhanh chóng nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Sau khi ký giấy ly hôn, An Vũ Mộng dọn ra khỏi biệt thự của gia đình chi thứ ba nhà họ Ôn.
Căn biệt thự nơi ba anh em nhà họ Ôn ở là do ông cụ Ôn đặt mua và đứng tên. Nay ông cụ Ôn vẫn còn khỏe mạnh, ba anh em nhà họ Ôn chỉ có quyền sử dụng biệt thự chứ không có quyền sở hữu. An Vũ Mộng đã ly hôn với Ôn Minh Đạo nên chỉ có thể dọn ra khỏi biệt thự của chi thứ ba mà tự đi tìm nhà ở.
Trong tay bà ta không có nhiều tiền, không đủ tiền mua một căn biệt thự, vì vậy bà ta chỉ có thể sống trong căn hộ mà Ôn Minh Đạo đã cho bà ta.
Căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông đối với rất nhiều người thuộc tầng lớp lao động mà nói thì đã là không tệ. Song với An Vũ Mộng mà nói, nó nhỏ chẳng khác gì tổ chim bồ câu.
Căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông, không sân vườn, không bể bơi, không phòng tập thể dục và phòng ngủ cũng nhỏ như phòng tắm trước kia của bà ta.
Bà ta dạo quanh một vòng trong căn hộ, tức giận ném tất cả những thứ có thể ném trong căn hộ xuống đất, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lại điên cuồng gào khóc một trận.
Ôn Huyền Thái nhìn thấy mẹ mình khóc lóc buồn bã, sau khi về nhà liền bàn bạc với bố xem có thể cho mẹ một căn biệt thự không.
Ôn Minh Đạo trầm mặc nhìn anh ta hồi lâu mới nói: "Tất cả bất động sản đứng tên bố đều đã bán để cho ông ngoại và cậu của con để trả nợ rồi. Khi công ty của ông ngoại con phá sản, bố đã tiêu hết tài sản đứng tên bố. Để trả nợ cho bọn họ, không chỉ như thế, bố còn nợ tiền của bác cả và bác hai con, đến nay vẫn chưa trả xong. Bố và mẹ con ly hôn, tuy rằng chỉ chia cho bà ấy một cửa hàng, một căn hộ, trông có vẻ như rất ít, nhưng bố đã không phân chia món nợ của bác cả và bác hai cho bà ấy, đối với cả nhà ông ngoại con, đối với mẹ con, bố không thẹn với lương tâm, bố không nợ bọn họ!"
Ôn Huyền Thái có chút kinh ngạc: "Chúng ta còn nợ tiền của bác cả và bác hai sao?"
"Đúng vậy." Ôn Minh Đạo cong khóe miệng giễu cợt: "Lúc đầu, nếu ông ngoại và cậu của con không trả hết nợ thì họ sẽ phải ngồi tù. Tất cả những gì có thể bán của nhà chúng ta đã bán sạch, nhưng số tiền nợ của ông ngoại và cậu con quá lớn, bố và mẹ con đem những khoản tiền có thể động tới để bù vào vẫn không đủ, đành phải vay tiền của bác cả và bác hai con. Bác cả và bác hai con chẳng nói chẳng rằng mà lập tức cho chúng ta mượn tiền..."
Ông ta nở nụ cười tự giễu: "Mẹ con tiêu tiền do bác cả trai và bác cả gái cho mượn mà lại còn không biết ơn, ngược lại đâm lén bác cả gái con một dao nữa..."
Ông ta lắc đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ: "Bố không hiểu. Rõ ràng hồi đó bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và đức hạnh, sao bây giờ lại trở thành bộ mặt đáng ghét như vậy!"
"Con không biết..." Ôn Huyền Thái lẩm bẩm: "Con không biết là nhà chúng ta còn nợ tiền của bác cả và bác hai..."
“Lúc đó con còn đi học, nói cho con biết có ích lợi gì?” Ôn Minh Đạo nói: “Bây giờ con cũng đừng bận tâm nữa. Số tiền nợ bác cả và bác hai của con thì bố sẽ trả. Con chỉ cần làm tốt công việc luật sư của mình. Bố không mong con phải giàu có hay gầy dựng nên sự nghiệp gì, chỉ cần con có thể làm những gì mình thích, có thể tự nuôi sống bản thân, trải qua một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ của con là được rồi."
Ông ta khẽ thở dài, nhắm mắt lại nói: "Bố ly hôn với mẹ con, một nguyên nhân là không thể sống với mẹ con. Một nguyên nhân nữa là bố muốn cho bác trai con thấy thái độ của bố. Bố và bác trai con là anh em ruột, mẹ con lại ôm bụng dạ xấu xa như vậy đối với bác gái con. Nếu bố không bày tỏ thái độ của bố thì trong tương lai, chi thứ ba của chúng ta và chi trưởng của bác trai con sẽ ngày càng xa cách nhau, cho đến khi chúng ta trở thành người xa lạ. Ngay cả bác hai trai và bác hai gái của con cũng sẽ khinh thường chúng con. Ông nội của các con thì bận rộn công việc, bà nội các con mất sớm, Bạch Hải Đường ngoài miệng thì nói sẽ chăm sóc ba anh em bố như con trai ruột, nhưng trên thực tế thì tất cả thời gian của bà ta đều dành cho việc ăn diện và hưởng thụ. Lúc bố và bác hai con còn nhỏ đều do một mình bác cả con chăm sóc nên mới không trở nên hư hỏng, bố không thể để bác cả con lạnh lòng được. Sau khi mẹ con làm ra chuyện như vậy mà còn đi mua biệt thự cho mẹ con, cho bà ấy hưởng thụ, trải qua những ngày tháng yên lành thì..."1
Im lặng một hồi, Ôn Huyền Thái gật đầu: "Vâng, bố, con biết rồi."
Khi công ty của ông ngoại phá sản, bố anh ta đã có thể dành hết của cải để giúp đỡ ông ngoại anh ta, đúng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ông ngoại và mẹ anh ta.
Bố anh ta là một người đàn ông tốt và là một người chồng tốt, nhưng mẹ anh ta lại không biết trân trọng may mắn này.
Mẹ anh ta giờ chỉ có thể sống trong một căn hộ, tất cả là do mẹ anh ta tự làm tự chịu.