Nhà họ Đường có ơn với cô nhưng Hình Bội Trân thì cứ ép người quá đáng, cô nể tình nhà họ Đường có ơn với mình nên nhường nhịn hết lần này đến lần khác, trốn đến Dạ Đô.
Nhưng Hình Bội Trân vẫn không chịu buông tha cho cô.
Cô nể mặt cậu và hai anh họ của mình nên luôn nhường nhịn Hình Bội Trân, nhưng bà ta lại mắng con trai cô là con hoang.
Chẳng lẽ Hình Bội Trân không biết tại sao cô lại sinh ra hai cậu con trai này sao?
Vậy mà bà ta lại dám mắng con trai cô là con hoang.
Cô chắn hai cậu con trai lại ở phía sau lưng mình rồi lạnh lùng nhìn Hình Bội Trân nói: “Tránh ra! Nếu còn không tránh thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cô dám sao?” Hình Bội Trân đứng thẳng lưng lên nói: “Đường Dạ Khê, cô nên biết rằng, tôi là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của cậu cô đấy! Cô cứ thử động vào tôi mà xem.”
Đường Dạ Khê cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó nhưng đột nhiên có một chiếc máy bay điều khiển từ xa bay đến và lơ lửng trên đầu của Hình Bội Trân.
Tiếp ngay đó, khoang cửa của máy bay điều khiển từ xa được mở ra, một tiếng “soạt” vang lên, chất lỏng từ bên trong đổ xuống.
Chất lỏng nhầy màu vàng nhạt đổ lên đầu lên mặt Hình Bội Trân.
“A…” Hình Bội Trân nhắm mắt lại thét lên rồi bất giác đưa tay lên sờ.
Bà ta hoảng hốt đến mức tim như muốn ngừng đập, chỉ sợ là thứ gì đó kiểu như axit.1
May mà không phải.
Chất lỏng nhầy này thơm thơm, ngọt ngọt, có mùi của một loại hoa đặc biệt nào đó.
Đó là… mật ong?
Bà ta không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do hai cậu con trai của Đường Dạ Khê dở trò.
Bà ta giận quá hóa rồ, hét lớn lên: “Đường Thừa Khuyết, Đường Thừa Giác, hai đứa con hoang bọn mày, bọn mày hãy đợi đấy, nếu tao không lột bộ da thối của bọn mày ra thì tao không phải họ Hình nữa.”
Ánh mắt vui vẻ của Cố Thời Mộ khi đứng xem Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ hợp tác trêu chọc người khác bỗng trở nên lạnh đi.
Con hoang sao?
Da thối sao?
Đừng nói hai đứa trẻ đó có khả năng là con trai của Cố Thời Mộ anh, dù cho bọn chúng không phải thì anh cũng không thể nào nhịn được khi thấy hai đứa trẻ đáng yêu, hiểu chuyện, khiến người khác vô cùng yêu thích lại bị người ta chửi rủa, sỉ nhục như thế được.
Anh đang định tiến về trước, xử lý chuyện này giúp cho Đường Dạ Khê thì thấy Đường Tiểu Sơ chui ra khỏi xe của Đường Dạ Khê, còn xách theo một cái vali nhỏ.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu bé đỏ ửng lên vì tức giận, đôi mắt to đen nhánh đầy vẻ lạnh lùng và sáng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Cậu bé ôm cái vali nhỏ, chạy đến trước mặt Hình Bội Trân, đứng ở chỗ cách bà ta không xa rồi mở cái vali ra.
Lập tức, có tiếng “ù ù ù” vang lên, một đám ong bắp cày từ trong chiếc vali bay ra ngoài.
Ong bắp cày ngửi thấy mùi mật ong thì bay về phía Hình Bội Trân không chút do dự.
Mấy giây sau, Hình Bội Trân liền la hét như lợn bị chọc tiết.
Đường Tiểu Thứ cầm cái điều khiển của máy bay điều khiển từ xa trên tay, chạy lon ton đến bên cạnh Đường Tiểu Sơ rồi làm mặt xấu với Hình Bội Trân đang kêu khóc thảm thiết, nói: “Bà mới có da thối, ngoan ngoãn đợi ở nước W không được sao? Cứ muốn tự chạy đến cho người ta đánh! Đáng đời mà!”
Cố Thời Mộ: “…”
Anh nhìn thấy một đám ong bắp cày vây lấy Hình Bội Trân đốt lấy đốt để, chớp mắt đã đốt cho bà ta sưng vù cả đầu, anh nghĩ hình như mình không cần phải ra tay nữa.
Anh thật sự càng lúc càng thích hai cậu nhóc này rồi.
Bây giờ anh đột nhiên cảm thấy việc làm giám định ADN là dư thừa.
Đứa trẻ dũng cảm, mưu lược như vậy, lại còn trông giống anh như thế nữa thì nhất định phải là con anh thôi.
Anh đứng sau lưng ba mẹ con Đường Dạ Khê, đút một tay vào túi quần thản nhiên xem.
Hình Bội Trân đã sắp bị ong bắp cày đốt đến chết rồi.
Bà ta vừa kêu la thảm thiết vừa liều mạng đập đám ong bắp cày đang vây quanh không ngừng đốt bà ta.