Đường Dạ Khê cúp điện thoại, sau đó nói bố con Ôn Minh Viễn một tiếng rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn, đến công viên giải trí.
Ôn Minh Viễn vốn định sai người lái xe chở cô đi, còn phái thêm hai vệ sĩ bảo vệ, nhưng lúc ra đến sân, nhìn thấy vệ sĩ của Đường Dạ Khê đã khởi động xe đang đợi ở đó, ông đành phải từ bỏ ý định.
Ngồi ở ghế lái là cấp dưới của Cố Tần, Cố Tần ngồi ở ghế lái phụ.
Đường Dạ Khê tò mò hỏi: “Tiểu Tần, chúng ta ngồi máy bay đến cơ mà, anh lấy chiếc xe này ở đâu ra vậy?”
Hơn nữa, nó còn là một chiếc xe hơi sang trọng đã được trang bị đầy đủ.
Bên ngoài trông có vẻ chỉ là một chiếc xe sang trọng khiêm tốn, nhưng không gian bên trong lại rất rộng, rất thoải mái, cực kỳ an toàn.
Cố Tần quay đầu nhìn cô, bật cười, để lộ ra hàm răng trắng muốt: “Ở Ôn Thành cậu chủ có biệt uyển, trong gara của biệt uyển có mấy chiếc xe mà trước đây cậu chủ đã từng lái nên tạm thời sai người đem qua.”
Đường Dạ Khê: “...”
Một chiếc xe tốt như vậy mà lại để xó phủ bụi mốc meo trong gara, đoán chừng một năm cũng chẳng lái được mấy lần, ngoài việc nói mấy câu như người có tiền đúng là tùy hứng, Đường Dạ Khê có thể bày tỏ gì đây.
Hơn nửa tiếng sau, cô đã đến công viên giải trí.
Đỗ xe ở gần công viên, Đường Dạ Khê xuống xe, từ đằng xa cô đã nhìn thấy Cố Thời Mộ và hai cậu con trai.
Cô nhanh chóng chạy về phía họ.
Đường Tiểu Thứ tinh mắt, vừa liếc một cái đã nhìn thấy cô nên phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên: “Mẹ đến rồi! Bố ơi, mẹ đến rồi!”
Cố Thời Mộ cũng đã nhìn thấy Đường Dạ Khê.
Cô như một cánh bướm đang nhảy múa, chạy về phía họ, mái tóc dài mềm mượt tung bay trong gió, để lộ khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của cô.
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng chiếc quần mặc hàng ngày màu đen, nhưng vòng eo thon gọn cùng đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần một cách vừa vặn, khiến cô trông giống như một cây trúc xanh mảnh mai duyên dáng yêu kiều. Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đường Dạ Khê đã khiến rất nhiều người phải ngoái lại nhìn, còn có người đứng từ xa lấy điện thoại ra định chụp ảnh hoặc quay phim.
Nhưng Cố Thời Mộ còn chưa lên tiếng căn dặn, vệ sĩ nhà họ Cố đã tản ra xung quanh, bước tới ngăn những người qua đường có ý định chụp ảnh hay quay phim lại.
Người qua đường bị họ chặn đã cất điện thoại di động, tiếc nuối vì đã không chụp được một tuyệt thế giai nhân, lại tò mò không biết đó là tiểu thư của gia tộc nào, ra ngoài còn có vệ sĩ đi kèm.
Còn có người hoài nghi không biết liệu Đường Dạ Khê có phải là ngôi sao nào mà họ không biết không. Khoảng thời gian trước, có một ngôi sao đã lên trang nhất của một tờ báo, nói rằng lúc ra ngoài cô ta sẽ dẫn theo mười mấy vệ sĩ.
Cô gái này trông xuất chúng như thế, không những có nhiều vệ sĩ mà người nào người nấy còn là những anh chàng cao to đẹp trai.
Không được chụp mỹ nữ tuyệt thế, không biết liệu họ có thể chụp mấy anh chàng vệ sĩ đẹp trai này không?
Có vài cô gái mạnh bạo, lén lút chụp vài tấm ảnh của đám vệ sĩ kia, bọn họ còn chưa kịp ngăn lại, đám con gái đó đã nhanh chóng cất điện thoại rồi vừa chạy vừa cười với nhau.
Đám vệ sĩ cũng đã quen, không đuổi theo bọn họ.
Chỉ cần không chụp chủ nhân của bọn họ thì đám người qua đường ấy muốn chụp cái gì thì chụp.
Cố Thời Mộ là một người rất khiêm tốn, anh luôn hình dung mình bằng hai từ “khiêm nhường”.
Còn khi người khác hình dung anh, họ luôn dùng hai từ “thần bí”.
Anh rất ít khi xuất hiện trước công chúng, Cố thị có rất nhiều dịp phải giao lưu với bên ngoài, nhưng dịp đó đều là con nuôi của bố anh – em trai anh, phó tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị - Cố Lạc Bạch phụ trách ra mặt giải quyết.
Anh không thích xuất đầu lộ diện, vừa khéo là Cố Lạc Bạch lại trái ngược.
Anh ta là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, rất giỏi trong khoản ăn uống chơi bời. Cố Thời Mộ ghét nhất là tiệc rượu, tiệc nhảy, các loại tiệc tùng, nhưng Cố Lạc Bạch lại trái ngược hoàn toàn, đó là những thứ anh ta thích nhất.
Như cá gặp nước vậy.
Vì thế, Cố Thời Mộ đã trở thành cậu chủ hào môn thần bí nhất Dạ Đô, tên tuổi của anh vang như sấm rền, nhưng số người được gặp anh ngoài đời lại rất ít.
Đây là lần đầu tiên anh đứng ở nơi công cộng, có nhiều người qua lại như vậy.
May là không ai nhận ra anh.
Nếu không, nhất định sẽ thu hút sự chú ý, gây ồn ào.
Đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh đều là những âm thanh ồn ào cùng dòng người đông đúc, đối với Cố Thời Mộ thì đây là một cảm giác rất mới mẻ.
Thấy Đường Dạ Khê xuyên qua đám đông, chạy thẳng về phía họ, ánh mắt Cố Thời Mộ vẫn luôn nhìn cô chăm chú, trong lòng anh lặng lẽ dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được.
Anh cứ nhìn cô không chớp mắt.
Nhưng Đường Dạ Khê lại nhìn hai cậu con trai của mình.
Cô còn chưa chạy đến trước mặt chúng, Đường Tiểu Thứ đã chạy đến nghênh đón cô, lao thẳng vào lòng cô, phấn khích ôm chặt lấy cô, nói: “Mẹ, mẹ đến rồi!”
Đường Dạ Khê cúi người bế cậu bé lên, hôn cậu một cái, nói: “Không phải đã nói là để anh Thu Vũ đợi mẹ, còn con và bố chơi ở trong công viên sao?”
“Con không muốn.” Đường Tiểu Thứ lắc đầu, ôm mặt cô, đáp: “Con muốn đợi mẹ với bố và anh trai, đợi mẹ đến rồi chúng ta sẽ cùng chơi.”
Đường Dạ Khê bị con trai làm cho cảm động, lại hôn mạnh cậu bé một cái: “Sao Tiểu Thứ của mẹ lại đáng yêu thế nhỉ?”
Đường Tiểu Thứ được cô thơm liền bật cười khanh khách, lại ôm mặt cô hôn không ngừng.
Cố Thời Mộ nhìn hai mẹ con họ, lại cúi đầu nhìn Đường Tiểu Sơ đang đứng bên cạnh mình, cảm thấy con trai lớn thật đáng thương.
Anh cúi người xuống bế cậu bé lên, thơm lên má cậu bé một cái.
Đường Tiểu Sơ: “...”
Cố Thời Mộ thấy khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Đường Tiểu Sơ cứ ngây ra, không có một chút phản ứng nào, anh còn tưởng cậu bé không vui, bèn dỗ dành: “Tiểu Sơ đừng đau lòng, mẹ cũng rất yêu con, chỉ là em trai thích làm nũng, mẹ phải ở bên em trai nhiều hơn một chút, Tiểu Sơ của chúng ta cũng rất đáng yêu mà.”
Đường Tiểu Sơ: “...”
Ai nói là cậu đau lòng?
Những hành động ấu trĩ như làm nũng kia á, còn lâu cậu bé mới muốn làm.
Xong rồi.
Khó khăn lắm mới có một người bố, kết quả là người bố này càng ngày càng trở nên ngốc nghếch!
Đây là chuyện tốt hay xấu nhỉ?
Đường Dạ Khê bế Đường Tiểu Thứ đi đến bên cạnh Cố Thời Mộ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đường Tiểu Sơ, cười nói với Cố Thời Mộ: “Tiểu Sơ không thích tôi bế nó, luôn nói nó đã lớn rồi, không muốn để mẹ bế nữa. Nó để anh bế như vậy là nể mặt anh lắm đấy.”
Cố Thời Mộ rất thích nghe những lời như này.
Anh không kìm được mà thơm lên má của Đường Tiểu Sơ một cái, nói: “Đúng thế, con trai tôi đương nhiên là thích tôi bế rồi!”
Đường Tiểu Sơ ném cho anh một ánh nhìn đầy ghét bỏ, đẩy anh ra, từ từ giãy giụa rồi tụt từ trên người anh xuống, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đi thẳng về phía khu vui chơi.
Cố Thời Mộ: “...”
Đường Dạ Khê không khỏi bật cười, cũng đặt Đường Tiểu Thứ xuống đất.
Cậu bé lập tức gọi “anh” rồi vội vàng đuổi theo.
Cố Thời Mộ nhìn theo bóng lưng của hai cậu con trai, cảm khái: “Chẳng trách người ta thường nói, rồng sinh được chín đứa con, không đứa nào giống đứa nào. Tiểu Thứ và Tiểu Sơ là anh em sinh đôi mà tính cách lại khác xa nhau như vậy.”
“Đúng thế.” Đường Dạ Khê nhìn theo bóng lưng của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, hơi có chút thương cảm: “Tiểu Sơ luôn nói, nó là anh lớn, nó phải bảo vệ mẹ và em trai...”
Một đứa trẻ năm tuổi luôn coi mình là người đàn ông duy nhất của gia đình, muốn bảo vệ em trai, bảo vệ mẹ.
Suy cho cùng, đó cũng là lỗi của cô, cô đã không thể cho các con cảm giác an toàn, không thể khiến con trai cô có thể làm một đứa trẻ đơn thuần vô ưu vô tư.
Thấy vẻ buồn bã trong mắt cô, Cố Thời Mộ mỉm cười, an ủi: “Không phải cá thì làm sao biết cá không hạnh phúc? Tôi thấy ánh mắt Tiểu Sơ nhìn chúng ta như đang muốn nói, bố mẹ xem, bố mẹ đều là những người phàm trần ngốc nghếch! Em đau lòng cho nó, nhưng có lẽ nó lại thấy vui ấy chứ!”
“...” Đường Dạ Khê quay đầu sang nhìn anh, đáp: “Cách an ủi người khác của anh, ừm... thật độc đáo mới mẻ đấy.”