An Vũ Mộng kéo Ôn An An đến bên cạnh chồng và con trai mình, đứng cùng với những người ở chi ba, ân cần hỏi han quan tâm cô ta.
Đối với Ôn An An mà nói thì đây là một niềm vui bất ngờ.
Cô ta đã nhìn ra Ôn Minh Viễn đã nhẫn tâm vứt bỏ cô ta.
Nhà họ Ôn đã không còn chỗ dung thân cho cô ta nữa rồi.
Vào lúc Ôn An An tuyệt vọng nhất thì An Vũ Mộng lại đột nhiên xuất hiện, muốn nhận cô ta về nhà nuôi dưỡng, Ôn Huyền An ở bên cạnh dịu dàng an ủi cô ta.
Suy nghĩ của cô ta lập tức trở nên linh hoạt.
Đường Thủy Tinh hận Đường Linh Lung đến tận xương tận tủy, cô ta là con gái ruột của Đường Linh Lung, sau này nếu như Đường Thủy Tinh không tỉnh lại thì còn đỡ, nếu Đường Thủy Tinh có thể tỉnh lại, bà chắc chắn sẽ không để cô ta được yên ổn.
E là cô ta không chiếm được một chút lợi ích nào của nhà họ Ôn nữa.
Còn Thái Học Minh và Đường Linh Lung thì càng không thể trông chờ được gì.
Ôn An An phải lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Cô ta có tất cả tám người anh trai, trước đây tất cả bọn họ đều yêu thương cô ta.
Bây giờ chỉ có Ôn Huyền Triệt và Ôn Huyền An là quan tâm đến cô ta nhất.
Đường Thủy Tinh và Đường Linh Lung là hai chị em cùng cha khác mẹ, cô ta là con gái của Đường Linh Lung, Ôn Huyền Triệt là con trai của Đường Thủy Tinh, giữa cô ta và Ôn Huyền Triệt có quan hệ huyết thống, dù anh ta có đối xử tốt với cô ta đến đâu, Ôn An An cũng không thể gả cho Ôn Huyền Triệt được.
Nhưng cô ta có thể gả cho Ôn Huyền An.
Ôn Minh Viễn đã báo cảnh sát rồi, lúc này ắt hẳn Đường Linh Lung đã bị bắt.
Thân thế của cô ta sẽ nhanh chóng bị công khai ra bên ngoài.
Đợi sau khi thân thế bị bại lộ, giá trị thân phận của cô ta sẽ rớt giá thảm hại, sau này đừng mong gả được cho gia đình nào tốt.
Nhưng cô ta có thể gả cho Ôn Huyền An!
Mặc dù Ôn Huyền An chỉ là con trai thứ của chi ba nhà họ Ôn, thân phận không cao quý bằng Ôn Huyền Dương – người thừa kế của nhà họ Ôn, nhưng tốt xấu gì nhà họ Ôn cũng là một trong những gia đình giàu có nhất Ôn Thành.
Chỉ cần tập đoàn Ôn thị không phá sản thì Ôn Huyền An vẫn có thể hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý.
Nếu trước khi thân phận bị bại lộ, cô ta chắc chắn sẽ coi thường Ôn Huyền An.
Cô ta của lúc đó rất cao ngạo, người cô ta nhìn trúng là người thừa kế của gia tộc đứng thứ hai ở nước M.
Nhà giàu lấy con gái, nhà nghèo cưới đàn bà.
Ôn An An của trước kia là cô con gái duy nhất của nhà họ Ôn, cô ta tự cho là mình có thể xứng với bất cứ ai.
Nhưng bây giờ, đến nghĩ cô ta cũng không dám nghĩ.
Càng là danh gia vọng tộc thì càng coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối.
Tiếng xấu của Đường Linh Lung có thể vang xa tám trăm dặm, còn năm đó cô ta lại được Đường Linh Lung bí mật tráo đến nhà họ Ôn, tiếng xấu của bà ta chắc chắn sẽ làm liên lụy đến cô ta.
Không có gia đình giàu có quyền quý nào muốn lấy cô ta hết.
Trước đây Ôn An An coi thường Ôn Huyền An, bây giờ, anh ta lại là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Nếu bỏ lỡ Ôn Huyền An, sau này sẽ không phải cô ta chọn chồng mà là chồng chọn cô ta.
Hơn nữa, còn có thể không phải là người đàn ông tốt đẹp gì.
Ôn An An nhất định phải tóm chặt Ôn Huyền An, làm bạn gái của anh ta, tốt nhất là trước khi đám bạn thân của Ôn An An biết được thân phận thật của cô ta, Ôn An An phải thiết lập được quan hệ vợ chồng chưa cưới với anh ta.
Đến lúc đó, mặc dù cô ta không phải là thiên kim của nhà họ Ôn nữa, nhưng cô ta đã trở thành con dâu của nhà họ Ôn, miễn cưỡng cũng có thể duy trì được địa vị và mặt mũi của mình.
Như vậy đám bạn thân của cô ta mới không cười nhạo cô ta, coi cô ta như trò cười.
Tâm tư của Ôn An An rất rõ ràng, nơ ron thần kinh xoay chuyển một cái đã nghĩ thông suốt và rõ ràng những chuyện này.
Thế là, Ôn An An bèn dựa vào bên cạnh Ôn Huyền An, tỏ ra yếu ớt và đáng thương hơn.
Trong tám anh em nhà họ Ôn, tuổi của Ôn Huyền An gần Ôn An An nhất, hai người họ đều bằng tuổi, đều là bạn học cấp 1, cấp 2 và cấp 3. Ngoại trừ bốn anh em của Ôn Huyền Dương thì trong mấy anh em họ, Ôn Huyền An là người tiếp xúc với Ôn An An nhiều nhất, cũng có quan hệ sâu nhất với cô ta.
Giữa Đường Dạ Khê và Ôn An An, anh ta đã nghiêng về phía Ôn An An.
Anh ta nghĩ người sai là Đường Linh Lung, Ôn An An hoàn toàn vô tội.
Đường Dạ Khê lại xúi giục hai bác cả của anh ta đuổi Ôn An An đi, thật quá đáng.
Còn Ôn An An chẳng làm sai gì cả mà lại bị đuổi ra khỏi nhà, mất đi bố mẹ và anh trai, thật đáng thương.
Mẹ anh ta muốn đưa Ôn An An về nhà nuôi, anh ta liền giơ hai tay tán thành.
Thấy Ôn An An cúi đầu nép vào bên cạnh mình, trông đáng thương như chú thỏ trắng bị người ta đuổi ra khỏi nhà, trong lòng anh ta vô cùng thương xót, không ngừng dịu dàng an ủi cô ta, hứa sau này sẽ chăm sóc cho cô ta thật tốt, tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cô ta.
Ôn An An ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh ta, cảm động nói: “Anh tám, anh thật tốt.”
Được Ôn An An nhìn bằng ánh mắt tín nhiệm và ỷ lại đó, Ôn Huyền An chỉ cảm thấy trách nhiệm của một người anh lớn như bùng nổ.
Anh ta ôm chặt bả vai Ôn An An, lại thề thốt hứa hẹn: “Em yên tâm đi, chỉ cần có anh tám ở đây thì em vẫn là cô chủ cao quý của nhà họ Ôn! Sau này ai dám bắt nạt em, nói xấu em thì em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em xử lý bọn họ!”
Ôn An An cảm động gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Ôn Huyền An lại ngập tràn sự ỷ lại và cảm kích.
Ôn Huyền An còn muốn nói gì đó thì đúng lúc này, quản gia đã đỡ ông cụ Ôn bước vào phòng khách.
Tối hôm qua, sau khi Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Minh Viễn đã liên lạc với hai người em của mình. Sau khi hỏi ý kiến của họ, ông đã tạm thời nhốt Bạch Hại Đường ở dưới tầng hầm, đợi hai người em của ông đến sẽ xử lý sau.
Lúc đó đã rất khuya, ông để ông cụ Ôn ở lại chỗ mình nghỉ ngơi, ông cụ không chịu, nói thế nào cũng phải về lại nhà cũ.
Ông không yên tâm, muốn sai Ôn Huyền Dương đi theo chăm sóc ông cụ. Ông cụ Ôn cũng không chịu, cũng không cho ai theo, nói muốn yên tĩnh một mình.
Mới một đêm trôi qua mà ông cụ Ôn trông như đã già thêm chục tuổi.
Lưng ông cụ oằn xuống, gương mặt phờ phạc, đôi mắt xanh đen như thể đang mắc một căn bệnh rất nặng.
Trong lòng ba anh em nhà họ Ôn rất buồn, bước tới đón ông cụ, đỡ ông ta ngồi xuống ghế sô pha.
Sau khi ngồi xuống, ông cụ Ôn hỏi Ôn Minh Viễn: “Bạch Hải Đường đâu?”
Ôn Minh Viễn đáp: “Bà ta đang ở dưới tầng hầm ạ.”
Ông cụ Ôn nói: “Con bảo người đưa bà ta qua đây đi, bố có lời muốn hỏi bà ta.”
Đêm qua ông cụ đã một đêm không ngủ, nghĩ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Ông ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ Bạch Hải Đường.
Ôn Minh Viễn gật đầu, đưa mắt nhìn Ôn Huyền Dương.
Ôn Huyền Dương lập tức ra lệnh cho vệ sĩ đưa Bạch Hải Đường đến.
Vài phút sau, hai vệ sĩ áp tải Bạch Hải Đường vào phòng khách.
Nhìn thấy tất cả người nhà họ Ôn đều có mặt ở đây, Bạch Hải Đường sợ hãi đến mức run lên, hai chân trở nên mềm nhũn.
Bà ta đẩy hai tên vệ sĩ đang áp giải mình ra, loạng choạng chạy đến trước mặt ông cụ Ôn, quỳ xuống dưới chân ông cụ, hai tay ôm lấy hai chân ông cụ: “Anh Triết, em cầu xin anh, anh tha cho em đi! Bao năm qua em không có công lao cũng có khổ lao! Dù em đã từng làm gì thì tình yêu em dành cho anh cũng là thật. Tình yêu thương của em đối với Minh Viễn, Minh Tu và Minh Đạo cũng là thật. Anh Triết, em...”
“Câm miệng!” Ôn Minh Đạo ở gần bà ta nhất, không nhịn được mà tung một cước, đạp mạnh bà ta xuống đất.
Mặt mũi ông ta đỏ bừng vì giận dữ, chỉ vào mũi Bạch Hải Đường và nói: “Bà có khổ lao gì chứ? Khổ lao nuôi dưỡng ba anh em tôi trưởng thành ư? Nhưng bà đừng quên, nếu không phải bà hại chết mẹ chúng tôi, mẹ chúng tôi sẽ tự tay nuôi chúng tôi lớn, làm gì đến lượt bà? Chúng tôi có mẹ còn cần đến cái khổ lao của bà ư?”