Một chiếc siêu xe chạy băng băng trên đường, luồng lách qua vô số phương tiện đang di chuyển khác, một mạch đi thẳng đến sân bay, mới từ từ giảm tốc độ rồi dừng hẳn. Cửa xe mở ra, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, vai rộng, chân dài, eo thon xuống xe. Anh vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt từ người xung quanh. Vì sao thu hút như vậy? Đơn giản vì tóm gọn trong bốn chữ “đẹp trai nhiều tiền”.
Chẳng mảy may để ý ánh nhìn mọi người, Diệp Gia Quân thản nhiên vòng qua đầu xe, mở cửa.
Hành động này càng dấy lên sự hiếu kì của đám người đặc biệt là mấy chị em phụ nữ trẻ, tò mò muốn biết người được anh đẹp trai “đối xử đặc biệt” là thần thánh phương nào, rất nhanh sau đó lòng hiếu kì của bọn họ đã được thỏa mãn.
Dương Uyển Linh xuống xe, chân vừa mới chạm đất đã tức khắc mềm nhũn, cô nhịn không được hít sâu.
Đau! Xương cốt toàn thân đều đau nhức, ê ẩm đến khó chịu.
“Cần anh dìu không?” Hiểu rõ Dương Uyển Linh da mặt mỏng, ngại thể hiện thân mật ở chốn đông người, Diệp Gia Quân không trực tiếp đỡ lấy cô mà chỉ vươn tay ra, mỉm cười dịu dàng chờ đợi.
Cùng lúc đó, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa, cảm thán:
“Trời ạ! Thời khắc băng tan cũng không đẹp bằng một phần nghìn khoảnh khắc anh ấy cười.”
“Bình thường đã đẹp trai, cười lên trông càng mê người. Rụng trứng mất thôi.”
“Cô gái kia thật tốt số, chắc hẳn kiếp trước đã cứu cả thế giới.”
Dương Uyển Linh đương nhiên nghe không sót một chữ, nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ gật gù hùa theo, quả thật Diệp Gia Quân khi cười lên không chỉ đẹp bình thường đâu, mà là đẹp đến chói mù con mắt người ta. Thế nhưng hiện tại cô đang dỗi nào có tâm trạng thưởng thức. Cô trừng mắt từ chối: “Không cần.” Cười gì mà cười, tất cả không phải lỗi tại anh à?
Tuy Dương Uyển Linh không nói hết vế sau nhưng mấy chữ đó đều viết hết lên mặt cô.
Nụ cười treo trên môi càng thêm rõ nét, Diệp Gia Quân xấu xa nói: “Biết làm sao được, sắp phải xa em 'nó' không nỡ.”
Dương Uyển Linh đỏ mặt, lúng ta lúng túng giơ tay đẩy anh: “Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ.”
“Em rõ ràng cũng rất thích mà.” Giọng Diệp Gia Quân khàn khàn, vốn ban đầu nói ra chỉ để ghẹo Dương Uyển Linh thôi, nào ngờ ngay chính anh cũng nóng ran hết cả người, trong đầu không ngừng tái hiện hình ảnh cô động tình, mềm mại, trắng nõn như miếng bánh kem ngọt ngào, tỏa hương thơm ngát dụ dỗ người thưởng thức.
Diệp Gia Quân liếm đôi môi khô khốc, trong lòng ảo não không thôi, tự tạo nghiệp thì không thể sống mà.
“Anh… anh… Không biết xấu hổ.” Không chỉ mặt mà giờ sắc đỏ đã lan xuống toàn thân Dương Uyển Linh, cô líu lưỡi, thật sự bất lực trước độ mặt dày của ai kia, “Trễ rồi, em đi đây.” Còn đứng đây, không biết Diệp Gia Quân sẽ nói ra thành cái dạng gì nữa.
“Được. Anh lấy vali giúp em.” Diệp Gia Quân cố gắng quên đi luồng khí nóng đang hừng hực cuộn trào mãnh liệt dưới bụng dưới, sải bước đi đến cuối xe mở cốp, còn tiếp tục anh sợ bản thân không nhịn được sẽ lôi người về nhà “bắt nạt” một trận mất.
Dương Uyển Linh nhận lấy hành lý, trong giọng nói tràn ngập lưu luyến không nỡ pha lẫn ngượng ngùng: “Em… sẽ sớm trở về.”
Dù sao kể từ lúc kết hôn giả tới nay, cô với anh chưa từng xa nhau nhiều ngày như vậy.
Trên đời sao lại có người đáng yêu thế này cơ chứ? Diệp Gia Quân cảm thán, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, kiềm chế lắm mới không ôm cô vào lòng hôn hôn mấy cái, ngoài mặt lại chính trực nói: “Anh biết rồi. Em mau đi đi.”
Dương Uyển Linh kéo vali, gần đi vào cổng, nhịn không được ngoái đầu quay lại.
Diệp Gia Quân vẫn đứng ở nơi đấy, hai tay nhét túi quần, trông vừa thong thả vừa tùy ý, thấy cô nhìn sang liền cong môi cười. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người anh, khiến đám người trong đó có Dương Uyển Linh lóa hết cả mắt.
Tim Dương Uyển Linh thình thịch đập loạn, cảm thấy còn nhìn thêm chắc chắn sẽ mất hết máu, thế là quay phắt người bỏ chạy, “chạy” theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng.
Đến nơi tập trung, Dương Uyển Linh theo phép lịch sự nói: “Xin lỗi mọi người tôi tới hơi trễ.”
Mặc dù chưa tới giờ làm thủ tục.
Tuy nhiên có một số người vẫn nhân cơ hội này kiếm chuyện, điển hình là Trương Bình Hân, Huỳnh Kim Hà và La Hạnh Thư.
“Để biết bao con người phải chờ đợi mình, vô ý thức.” Trương Bình Hân hừ lạnh, Dương Uyển Linh vừa xuất hiện, cô ta đã thấy cực kì chướng mắt.
La Hạnh Thư ghen tị đến mờ con mắt, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận năng lực của Dương Uyển: “Mới có một phương án đã hống hách, không xem ai ra gì rồi, muốn tới lúc nào thì tới. Chưa chắc đã do cô ta nghĩ ra.”
Huỳnh Kim Hà xen vào: “Có khi đêm qua bận ‘hầu hạ’ người chống lưng cả đêm đấy.” Sau đó cô ta thở dài trào phúng, “Xem ra cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.”
Giọng ba người không nhỏ, mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy nhưng chia làm ba nhóm phản ứng.
Nhóm thứ nhất chính là những người trong ban kế hoạch đã sớm quen với kiểu bắt nạt này, không những không can ngăn còn tỏ ra thích thú đứng hóng hớt.
Nhóm thứ hai chính là những người trong đội ekip, ban đầu họ khá sửng sốt không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên thông qua dăm ba câu đá xéo liền hiểu đại khái tình hình trước mắt, lập tức có người bắn ánh mắt thương cảm về phía Dương Uyển Linh, nhưng cũng có kẻ tỏ ra bàng quang, đứng ngoài cuộc xem trò vui.
Nhóm thứ ba phẫn nộ và tức giận, đương nhiên đó chính là Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh thản nhiên nhìn sang Huỳnh Kim Hà, nở một nụ cười đầy quyến rũ: “Bị cô nói trúng rồi, đêm qua tôi ngủ cùng đàn ông. Sáng nay còn làm thêm một trận nữa, giờ cả người còn đau nhức đây này.”
Cố tình chọc tức đám người nhiều chuyện nhưng Dương Uyển Linh vẫn xấu hổ, gò má nhoáng cái phớt hồng, bởi những điều cô nói kia hoàn toàn là sự thật. Rõ ràng là thẹn thùng vào trong mắt đám phụ nữ đầy một bụng ghen ăn tức ở lại biến thành lẳng lơ, trơ trẽn, còn đám đàn ông thì lòng nhộn nhạo hết cả lên.
Trương Bình Hân đen mặt, giọng điệu càng lộ rõ vẻ xem thường: “Đồ đàn bà hư, trơ trẽn, không biết xấu hổ.”
Không ngờ Dương Uyển Linh dám thừa nhận, Huỳnh Kim Hà tức đến trợn mắt, cô ta mắng: “Loại người như cô thật buồn nôn, ghê tởm.”
Dương Uyển Linh sẽ nhịn để bọn họ mắng sao? Tất nhiên không rồi, làm việc chung với họ được một thời gian, cô hiểu rõ, càng nhân nhượng đổi lại chỉ càng khiến đối phương bắt nạt hơn thôi.
“Không có năng lực dựa dẫm vào đàn ông nên chỉ có thể đứng đây bất lực ghen ghét. Thật đáng thương mà.” Dương Uyển Linh hơi nhếch môi châm chọc.
Trương Bình Hân tức sôi máu: “Cô nói ai đó hả?”
“Ai lên tiếng chính là nói người đó.” Dương Uyển Linh khẽ cười, thành công khiến cho Huỳnh Kim Hà với La Hạnh Thư đang muốn lên tiếng mắng nhiếc lập tức im bặt, chỉ đành tức tối trừng mắt, hận không thể lột da rút gân cô.
“Ai cùng một loại với hạng người kinh tởm như cô chứ?” Trương Bình Hân nghiến răng, máu nóng trào dâng kích động nhào qua, “Hồ ly tinh.”
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn né tránh, ngoại trừ mấy người trong ban kế hoạch, mấy người đàn ông trong tổ ekip vội đứng ra can ngăn. Nói cho cùng là đàn ông sao có thể trơ mắt nhìn phụ nữ bị đánh, lại còn là dạng phụ nữ xinh đẹp như Dương Uyển Linh, đàn ông nào chẳng nổi máu anh hùng cứu mỹ nhân?
Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, Trương Bình Hân y như thú hoang sổng chuồng, phát điên bổ nhào vào Dương Uyển Linh, ai ngăn cản cô ta đều “giơ móng vuốt” cào cho mấy phát.
“Mấy người đang làm trò gì đó?” Giọng phụ nữ lạnh tanh bất ngờ vang lên.
Đám người nhanh chóng rời sự chú ý lên người phụ nữ mới xuất hiện.
“Giám đốc Triệu.” Không biết ai đột nhiên hốt hoảng gọi.
Mọi người hoảng sợ tách ra.
Dương Uyển Linh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đi đến, cảm xúc trong lòng hiện giờ rất khó diễn tả, không ngờ đi nước X lần này còn có Triệu Lâm Bình.
Triệu Lâm Bình dường như cảm nhận được tầm mắt của Dương Uyển Linh, cô ta nghiêng đầu nhìn lại. Cô theo phép lịch sử gật đầu, mỉm cười chào. Lại nhớ đến bản thân từng ganh tỵ với cô ta, cô liền cảm thấy rất áy náy và ngượng ngùng.
Triệu Lâm Bình gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ nhưng nhanh chóng quay mặt đi nên Dương Uyển Linh hoàn toàn không phát hiện ra. Cô ta đanh mặt, liếc sang Trương Bình Hân: “Cô cho Diệp Khang là cái chợ ? Ở nơi công cộng gây gổ đánh nhau, chuyện này nếu để phóng viên biết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng Diệp Khang, cô có chịu trách nhiệm được không?”
Trương Bình Hân tái mặt, hoảng hốt đùn đẩy trách nhiệm sang Dương Uyển Linh: “Giám đốc Triệu tôi không cố ý, là cô ta cố tình gây sự trước.”
Dương Uyển Linh không chút bất ngờ, nếu không đổ sang cô, cô mới cảm thấy lạ: “Tôi…”
Lời còn chưa nói xong, Triệu Lâm Bình đã giơ tay cắt ngang: “Cô không cần nói.” Sau đó, Triệu Lâm Bình cười lạnh, không chút do dự vạch trần: “Tôi đã đứng đây từ sớm, ai cố tình gây sự trước tôi đều nắm rõ hết trong lòng bàn tay, mấy cô tưởng rằng có thể lừa được tôi? Cả ngày không lo làm, chỉ thích gây chuyện thị phi.”
Bị ánh mắt Triệu Lâm Bình quét qua, Trương Bình Hân, La Hạnh Thư và Huỳnh Kim Hà không rét mà run, chuyện này mà đến tai công ty bọn họ nhất định sẽ bị kỉ luật ngay. Bây giờ mới thấy hối hận, ba người sợ hãi xin lỗi, cam đoan từ nay sẽ không dám tái phạm nữa.
Triệu Lâm Bình không có ý định làm to chuyện, nhắc nhở thêm vài câu rồi nói: “Lần này tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi hành sự vô tình.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!