“Khóc từ đêm qua tới giờ chưa ớn hả con khốn?” Hạ Nhã Thi tức tối xông qua túm tóc Châu Lan Khánh giật mạnh ra sau, hung tợn gằn từng chữ dọa nạt, “Mày thử khóc thêm một tiếng nào nữa xem, tao móc mắt mày ra bây giờ. Nín ngay cho tao. Có nghe không?”
Châu Lan Khánh nhìn khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ xa lạ qua đôi mắt sưng húp. Cô nhóc sợ lắm nhưng phần vì bị đau, phần vì hoảng sợ nên vẫn kìm không được khóc rống lên.
“Đau... đau... hu hu... đau... hu hu hu...”
Thấy thế Hạ Nhã Thi chẳng những không thương xót mà còn tức thêm, bởi chỉ cần nhìn nhóc cô ta sẽ bẩt giác nhớ đến Dương Uyển Linh. Cô ta buông tóc Châu Lan Khánh chuyển sang ngắt nhéo vào tay vào đùi nhóc, nghiến răng nghiến lợi, cất giọng đay nghiến: “Con quỷ cái tao nói mày có không nghe hả? Sao mày lì lợm dữ vậy? Mày đáng ghét y chang con mẹ mày ấy.”
Còn chưa hả giận, Hạ Nhã Thi tiếp tục ngắt thật mạnh xuống má Châu Lan Khánh, khinh miệt mắng: “Trời sinh mày mang khuôn mặt hay lắm, y đúc mẹ mày. Lớn lên chắc lại nối nghiệp làm tiểu tam, mẹ nào con nấy, kinh tởm thật.”
Châu Lan Khánh khóc đến xé ruột xé gan, không hiểu những gì Hạ Nhã Thi đang nói, chỉ cảm thấy rất là đau.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại từ ngoài phòng khách bỗng truyền vào.
Hạ Nhã Thi thả Châu Lan Khánh ra, trước khi đi ra ngoài còn không quên dí tay vào trán cô bé hâm dọa: “Mày ở trong đây ngoan ngoãn cho tao. Ngoan ngoãn mới được ăn cơm nghe chưa? Không ngoan tao sẽ cho mày nhịn đói.”
Châu Lan Khánh thấy Hạ Nhã Thi muốn đi, bản thân sẽ không phải chịu đau đớn nữa thì mừng lắm, nước mắt giàn giụa gật đầu lia lịa.
Hạ Nhã Thi hài lòng, hất tóc, xoay người đi ra khỏi phòng, đến bên bàn trà cầm lấy điện thoại ấn nghe.
“Thế nào? Lưu Hải Phi phát hiện ra rồi à?” Giọng điệu Hạ Nhã Thi tràn đầy mong chờ và đắc ý. Trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ giận tím mặt của Lưu Hải Phi.
Đêm qua, sau khi đám người được cô ta thuê đột nhập vào nhà Lưu Hải Phi bắt cóc Châu Lan Khánh thì bọn họ có cử một người ở lại để theo dõi nhất cử nhất động của Lưu Hải Phi.
“Cái này tôi cũng không rõ nhưng sáng nay có một nhóm người xông vào nhà Lưu Hải Phi. Bọn họ ở trong đó một lúc thì bắt anh ta đi mất. Tôi nghĩ cô sẽ cần thông tin này nên gọi báo cho cô biết.” Người đàn ông kích động nói liền một mạch.
Hạ Nhã Thi giật mình dồn dập hỏi: “Gì cơ? Ai bắt? Anh có biết bọn họ là ai không?”
“Hạ tiểu thư tôi không biết nhưng bọn họ đi ba nữ một nam, mang theo rất nhiều vệ sĩ.” Người đàn ông sực nhớ ra, “À đúng rồi, lúc đó tôi có chạy đến nghe lén. Bọn họ ép hỏi Lưu Hải Phi về đứa bé gái kia.”
Hạ Nhã Thi siết chặt điện thoại, chỉ cần chút manh mối đó, cô ta đã nhanh chóng đoán ra được đám người đó là ai. Tiêu rồi, mọi thứ tiêu hết rồi. Lưu Hải Phi sẽ khai ta cô ta mất.
Giữa lúc cô ta đang hoang mang lại nghe người đàn ông nói tiếp: “Nhưng anh ta một mực không chịu nói. Thế là họ rất tức giận nói sẽ nhốt anh ta lại, đợi lúc anh ta lên cơn nghiện chịu hết nổi sẽ nói ra thôi. Cô Hạ tôi chỉ biết có nhiêu đấy thôi.”
Hạ Nhã Thi thở phào, xem ra Lưu Hải Phi cũng không phải tên ngốc vẫn còn biết rõ Châu Lan Khánh là lá bài quan trọng. Cô ta không tiếp tục truy hỏi nữa: “Được rồi. Anh làm tốt lắm.”
Gọi xong, tuy sắc mặt Hạ Nhã Thi đã tốt lên trông thấy nhưng tâm trạng vẫn không mấy dễ chịu. Mặc dù, Lưu Hải Phi có thể sẽ không nói ra tất cả mọi chuyện nhưng hiện tại phần thắng đã sắp sửa nghiêng về phía Dương Uyển Linh, cô ta không còn nhiều thời gian nữa.
Hạ Nhã Thi nghĩ ngợi trong chốc lát sau đó bước tới chỗ kệ lấy chìa khóa rồi đi ra cửa. Có điều đi được mấy bước cô ta lại vòng về đến trước cửa phòng nhốt Châu Lan Khánh khóa cửa lại, tiếp đó mới an tâm rời khỏi nhà.
Hạ Nhã Thi lái xe thẳng một mạch đến nhà Lý Thành Long. Đứng trước cửa nhà ông ta, phải mất một lúc cô ta mới hạ được quyết tâm vươn tay nhấn chuông.
Chuông cửa reo một lúc lâu, cửa nhà Lý Thành Long mới được mở ra và ông ta xuất hiện trong bộ dáng trần nửa thân trên để lộ chiếc bụng mỡ căng tròn mọc đầy râu ria rầm rạp.
Hạ Nhã Thi rùng mình, có xúc động muốn xoay người bỏ chạy tuy nhiên cuối cùng vẫn là cắn răng chịu đựng.
“Ôi chao! Khách quý đến thăm.” Lý Thành Long kinh ngạc vô cùng tiếp đó cười như được mùa đến mức mỡ trên mặt xô lại thành nếp gấp.
Hạ Nhã Thi gắng gượng cong môi cười.
“Cục cưng nhớ cái ấy của anh sao?” Lý Thành Long áp người đến, khuôn mặt gần như dán sát vào bộ ngực đẩy đà của Hạ Nhã Thi, ông ta ngả ngớn hỏi.
“Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.” Trong lòng Hạ Nhã Thi phẫn nộ lắm ngoài mặt lại phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Lý Thành Long ồ một tiếng rõ dài tự nhiên vươn tay ôm vai Hạ Nhã Thi kéo vào trong nhà.
Hạ Nhã Thi nắm chặt quai túi xách, ngăn bản thân không đẩy ông ta ra.
“Anh Long ai đến vậy ạ?” Giọng nữ mang theo nũng nịu bất chợt vang lên.
Hạ Nhã Thi nghiêng đầu nhìn liền trông thấy một người phụ nữ trần như nhộng, điều đầu tiên thu hút ánh mắt cô ta chính là mấy vết bầm tím dữ tợn phủ kín người kia.
Hạ Nhã Thi không khỏi nhớ tới sở thích quái dị khi làm chuyện ấy của Lý Thành Long. Cô ta nuốt nước miếng, tay chân lạnh toát, sợ hãi và buồn nôn cực kì nhưng vì để đạt mục đích cô ta vẫn quyết tâm không bỏ chạy.
“Khách quý của anh đấy.” Lý Thành Long cười mập mờ, bàn tay mập mạp càn rỡ xoa nắn vòng một của Hạ Nhã Thi.
Hạ Nhã Thi khó chịu đè tay ông ta lại, nói bằng giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Tổng biên tập Lý.”
Người phụ nữ không cam tâm bị lép về õng ẹo đi qua nhào vào lòng Lý Thành Long, chu môi ấm ức: “Không chịu đâu, em cũng muốn được làm khách quý.”
Lý Thành Long cười ha hả, dùng tay còn lại bóp mông người phụ nữ: “Cục cưng đừng buồn em cũng là khách quý của anh.”
Chữ “khách quý” được ông ta nói bằng giọng điệu rất chi là dâm đãng.
Người phụ nữ mừng ra mặt như không xương dán sát vào người Lý Thành Long, chẳng biết cô ta có sướng thật hay không mà hé miệng rên rỉ thật to, còn ánh mắt thì lại liếc sang Hạ Nhã Thi khiêu khích.
Hạ Nhã Thi hừ lạnh, cảm thấy người phụ nữ đó thật ngu ngốc. Cô ta giãy ra thoát khỏi móng vuốt của lão dê xồm: “Tôi có việc muốn nhờ ông.”
Lý Thành Long khá mất hứng, kéo phăng chiếc quần đùi xuống: “Vui vẻ đã, lát xong chuyện rồi lại bàn.”
Hạ Nhã Thi rùng mình vội vã rời mắt đi, bị lừa một lần khiến cô ta khôn lên nhiều kiên quyết nói: “Không được. Tôi muốn hỏi ông trước, sợ ông lại không giúp được còn luyên lụy đến mình.”
Cô ta tỏ ra lo lắng cho ông ta nhưng thực chất chính là mỉa mai chuyện ngày đó.
Lý Thành Long buông người phụ nữ kia ra, người phụ nữ kia ngơ ngác nhìn ông ta, tỏ vẻ không làm tiếp sao?
Lý Thành Long phất tay: “Em vào phòng đợi anh.”
“Vâng.” Người phụ nữ bất mãn lườm Hạ Nhã Thi một cái mới xoay người đi vào phòng ngủ nằm đợi.
Hạ Nhã Thi bĩu môi khinh thường, người phụ nữ này đúng là mất não rồi, Lý Thành Long có dâng đến tận miệng cô ta còn chẳng thèm chứ ở đấy mà sợ cô ta giành mất.
Lý Thành Long chẳng buồn mặc lại quần, cứ vậy để trần như nhộng lại ghế sofa ngồi xuống, ngoắc Hạ Nhã Thi: “Cục cưng mau qua đây bàn chuyện. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng chúng ta đừng nên lãng phí.”