Dương Uyển Linh không phân biệt nổi lúc này đang là ngày hay đêm. Hơn nửa tháng bị giam cầm cho tới hiện tại cô đã dần mất đi năng lực phản kháng. Đôi tay bị trói chặt lên thành giường, cô nằm bất động, mở to hai mắt nhìn chòng chọc bóng tối đen kịt trước mặt.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, luồng ánh sáng chói chang ồ ạt xông vào, cộng thêm ánh sáng đèn từ trần nhà rọi xuống liền nhanh chóng xé tan bóng tối.
Được nhìn thấy ánh sáng, Dương Uyển Linh đáng lý phải vui mừng mới đúng nhưng không cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bởi người phụ nữ tóc dài — nỗi ám ảnh của cô lại xuất hiện.
Nước mắt sinh lý vì chói tuông ra xối xả như mưa nhưng cô vẫn cố chấp nhìn về phía cô ta.
Người phụ nữ tóc dài cầm theo ly nước thong thả đi đến bên giường.
Cơ thể Dương Uyển Linh theo bản năng co rúm lại, trên mặt tràn ngập nét kinh hoàng, ú ớ phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Người phụ nữ ngồi xuống giường, đặt ly nước lên tủ đầu giường, vươn tay tát cái bốp thật mạnh vào mặt Dương Uyển Linh, rít qua kẽ răng: “Câm miệng.”
Dương Uyển Linh cũng không có ý định để bản thân chịu thiệt, không tiếp tục la hét nữa tuy nhiên vẫn trừng mắt nhìn, nhưng cho dù cô có nhìn cách mấy thì vẫn không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của người phụ nữ đó. Mặt cô ta như có một lớp sương mù dày đặc bao quanh, càng nhìn chỉ càng khiến đầu óc cô phát đau.
Cô ta bất ngờ rút mạnh giẻ lau trong miệng Dương Uyển Linh ném xuống đất. Cô liền nhân cơ hội cầu xin: “Tôi với cô không thù không oán... xin cô hãy thả tôi đi đi... làm ơn.”
Giống như những lần van xin trước đó người phụ nữ chẳng có chút mảy mảy dao động gì. Cô ta cầm lấy ly nước đưa đến bôi môi Dương Uyển Linh, lạnh lùng ra lệnh: “Uống.”
Trong lòng dấy lên hồi chuông cảnh giác, Dương Uyển Linh ngậm chặt miệng cự tuyệt yêu cầu của cô ta.
“Mẹ mày, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Người phụ nữ nổi giận, dùng tay bóp mạnh khớp hàm Dương Uyển Linh, ép cô há to miệng.
Nước ồ ạt đổ vào mũi vào miệng làm Dương Uyển Linh bị sặc đến đỏ bừng hai mắt, phổi như nức ra, ho sặc sụa không ngừng.
Thấy Dương Uyển Linh bị như thế người phụ nữ chẳng những không thông cảm mà còn tỏ ra tức giận, cô ta nhìn ly nước chỉ còn chưa đến phân nữa trong tay tức đến muốn nổ phổi.
Cô ta túm tóc Dương Uyển Linh, quát tháo ra lệnh: “Mau uống cho tao. Có nghe không? Mau uống cho tao. Uống cho tao.”
Dương Uyển Linh bất chấp đau đớn mím chặt môi, dùng hành động để chống cự.
Thấy bạo lực không thể giải quyết vấn đề, người phụ nữ tóc dài bắt đầu dùng chiêu dỗ ngọt: “Uống đi tao sẽ thả mày ra. Đây là thuốc mê, tao muốn bảo đảm mày sẽ không nhìn ra đây là ở đâu. Mày không uống chứ gì? Xem ra mày rất thích cách sống thế này. Vậy thì thôi...”
“Tôi uống.” Dương Uyển Linh vội vàng đồng ý, dù chỉ là một phần nghìn hi vọng cô vẫn muốn thử.
“Ngoan như vậy từ sớm thì đâu phải chịu đau đớn.” Cô ta nở nụ cười hài lòng.
Dương Uyển Linh uống xong, cả người bắt đầu nóng ran, tay chân mềm nhũn và đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ choáng váng nhưng không hề hôn mê như những gì cô ta hứa hẹn trước đó.
“Cô lừa tôi.” Dương Uyển Linh yếu ớt thều thào.
Người phụ nữ không trả lời, giơ tay cởi trói cho cô. Vài phút sau có hai người đàn ông tiến vào phòng.
Dương Uyển Linh mơ hồ nghe thấy cô ta bảo: “Đưa nó đi.”
Cô theo bản năng muốn bỏ trốn nhưng cơ thể lại không nghe lời, để mặc cho hai người nọ khiêng đi.
Dương Uyển Linh được đưa lên xe, người phụ nữ ấy ngồi theo xuống bên cạnh, ghé sát vào tai cô, hung tợn đe dọa: “Ngoan ngoãn cho tao nếu không tao giết mày.”
“Lái xe.” Cô ta ra lệnh.
Theo thời gian trôi qua, cơ thể Dương Uyển Linh càng lúc càng nóng như thể có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt khiến cô rất khó chịu rất bứt rứt.
Cô nghiêng đầu gắng gượng quan sát xung quanh, đáng tiếc cảnh vật trong mắt cô khá mơ hồ không rõ ràng, tiếng động cơ xe, còi xe và tiếng ồn ào huyên náo dường như cách cô rất xa.
Không biết qua bao lâu, xe cuối cùng đã dừng lại, Dương Uyển Linh được đưa vào một căn phòng xa lạ, đặt nằm trên giường nhưng lần này cô không bị trói giống những lần khác.
Người phụ nữ tóc dài đi đến, thay Dương Uyển Linh vén mấy lọn tóc lòa xoa trên mặt ra, mang theo hằn học, bất mãn cùng ghen ghét, đố kị nói: “Ngoan ngoãn nằm đây hưởng thụ đi.”
Dương Uyển Linh dồn hết sức đẩy mạnh cô ta, loạng choạng leo xuống giường. Tiếc thay mới đi được một bước đã bị cô ta túm tóc kéo ngược trở về. Lúc cô bị đẩy ngã xuống giường cũng kịp bắt lấy cổ áo đối phương, kéo theo cô ta ngã xuống.
Cổ áo trượt xuống bắp tay, đập vào mắt Dương Uyển Linh là nốt ruồi son đỏ tươi như máu trên ngực trái của người phụ nữ.
Nốt ruồi ấy lắc lư chuyển động trước mặt, đồng thời trên mặt cô bị giáng xuống mấy cái bạt tai liên tiếp.
“Con khốn. Mày ăn gan hùm mật gấu rồi đấy.” Người phụ nữ như phát điên đập bôm bốp xuống mặt Dương Uyển Linh.
Sau khi đánh đã tay, cô ta mới dừng lại, lấy ra chai nước hoa trong túi xách phun lên khắp người Dương Uyển Linh.
“Nếu không phải tao không thể thì mày đừng mong đụng vào được một cọng lông chân của anh ấy.”
Cô ta buồn bực ném lại một câu, tiếp đó đứng lên kéo hết rèm cửa lại.
“Đừng đi... xin cô.” Dương Uyển Linh nghe ra ẩn ý trong lời nói của người phụ nữ nhìn theo bóng lưng đã nhòe đi của cô ta.
Ánh đèn tắt hết, cửa phòng đóng sầm lại, bóng tối đen kịt quen thuộc lại bao trùm lấy người Dương Uyển Linh. Cô nức nở, tuyệt vọng nhắm mắt mặc cho số phận an bài.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, xung quanh tối đen như mực, thân thể nóng bức khó chịu và cả sự yên tĩnh đến đáng sợ. Tất cả đều đang tra tấn thần kinh của Dương Uyển Linh, khiến cô lâm vào khủng hoảng.
Dương Uyển Linh không biết đã bị dằn vặt bao lâu, cửa phòng lần nữa được mở ra, một bóng người tiến vào phòng. Bởi vì bị thuốc chi phối nên cô không rõ người đàn ông đó đang làm những gì, chỉ biết run rẩy cầu nguyện anh ta đừng tới chỗ cô.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, người đàn ông chầm chậm đi tới.
Mặt Dương Uyển Linh tái đi, trợn lớn hai mắt sợ hãi.
“Đừng tới đây.” Dương Uyển Linh hoảng hốt ngồi bật dậy lùi tới đầu giường gào thét, quơ tay loạn xạ.
Qua một lúc lâu, cô mới ngừng lại thở hồng hộc, hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh.
Trước mắt Dương Uyển Linh không phải là căn phòng tối đen tràn ngập bất an, sợ hãi mà là căn phòng quen thuộc, tràn ngập ánh sáng và mùi hương thoang thoảng còn lưu lại của Diệp Gia Quân. Lúc này, nhịp tim của cô mới dần dần bình ổn. Bấy giờ, cô vuốt mặt mới phát hiện mặt mình ướt đầm, chẳng rõ là do mồ hôi hay nước mắt.
Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh lẽo từ lâu, đồng hồ treo tường phía đối diện điểm sáu giờ ba mươi hai phút sáng. Diệp Gia Quân rời đi thế nhưng cô lại chẳng mảy may hay biết.
Cả người chẳng còn chút sức nào, Dương Uyển Linh ngã người dựa vào đầu giường, ánh mắt cô có hơi tan rã, mang theo mông lung mờ mịt cất thành tiếng: “Hóa ra là mơ sao? Nhưng nếu là mơ... tại sao mọi thứ lại chân thực như vậy?"
Chẳng lẽ đây là những việc cô ta đừng trải qua trong quá khứ?
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có phải tìm ra cô ta sẽ tìm thấy con của mình?”
Giọng Dương Uyển Linh rất khẽ, rất nhanh đã tan biến trong không khí.
Ngồi một lúc, xác định không thể ngủ thêm, Dương Uyển Linh rời giường đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Gia Minh. Sau đó, cô đưa cậu nhóc đến trường.
Trước khi xuống xe, Diệp Gia Minh rất biết tranh thủ cơ hội vòi vĩnh: “Chị xinh đẹp tranh thủ lúc bố đi công tác, chiều nay tan học, hai chị em mình đi khu vui chơi chơi nhé chị?”
Dương Uyển Linh chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của nhóc con, gật đầu đồng ý ngay.
“Hoan hô. Chị là số một.” Diệp Gia Minh vỗ tay cười tít cả mắt. Cậu chồm người tới, hôn một cái rõ kêu lên mặt cô, “Em yêu chị lắm lắm luôn.”
Dương Uyển Linh cong môi cười vui vẻ.
Diệp Gia Minh leo xuống xe, vẫy vẫy tay chào tạm cô, nhảy chân sáo chạy vào cổng trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!