Vừa nhìn Dương Duyển Linh liền trố mắt khiếp sợ, bởi bên trong đang trình diễn một bộ phim mười tám cộng vô cùng sắc nét, sống động đến từng chi tiết.
May thay, Dương Uyển Linh phản xạ nhanh đã kịp thời che miệng trước khi bật thốt lên thành tiếng. Cô cứ đinh ninh rằng Hạ Nhã Thi và Diệp Gia Tuấn đã đi về, nào ngờ bọn họ lại ở nhà người khác làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
Diệp Gia Minh nào chịu đứng yên, cậu nhóc tò mò chạy nhanh tới, kéo góc áo Dương Uyển Linh đồng thời ngoái đầu ngó vào trong: “Chị xinh đẹp nhìn gì thế? Cho em nhìn với, em cũng muốn xem.”
Dương Uyển Linh giật thót, muốn che miệng nhóc đã không kịp, vội vã bế cậu lên trước khi cậu kịp nhìn vào phòng: “Bọn họ vẫn chưa về lát nữa chúng ta xuống.”
Diệp Gia Minh bĩu môi không vui: “Em ghét bọn họ.”
“Suỵt. Em nói nhỏ tiếng thôi.” Dương Uyên Linh hết hồn bước đi càng nhanh hơn.
“Cô đã thấy những gì rồi?”
Sau lưng Dương Uyển Linh bất chợt vang lên một giọng nữ âm trầm dọa cô giật hết cả mình.
Dương Uyển Linh dừng bước, đặt Diệp Gia Minh xuống đất rồi xoay người lại. Đối diện cô, Hạ Nhã Thi đang vừa chỉnh váy áo, tóc tai vừa trừng mắt hung dữ nhìn cô.
“Thấy những gì nên thấy.” Dương Uyển Linh dùng ánh mắt khó nói thành lời nhìn Hạ Nhã Thi. Nói xong, cô nắm tay Diệp Gia Minh, “Gia Minh, chúng ta đi thôi.”
Hạ Nhã Thi chạy vụt tới chắn trước mặt Dương Uyển Linh: “Đứng lại nói rõ ràng cho tôi.”
Trong lòng cô ta dấy lên nỗi bất an, Dương Uyển Linh rốt cuộc đã thấy được những gì rồi?
Dương Uyển Linh giả vờ nghiền ngẫm rồi cười cười đáp, không quên nhấn mạnh hai từ “ăn vụn”: “Tôi thấy hai con mèo đang vụn trộm, ăn vụng xong còn cản đường của chủ nhà. Tôi trả lời như vậy không biết cô Hạ đã vừa lòng chưa?”
“Cô dám chửi tôi là mèo vụng trộm?” Sắc mặt Hạ Nhã Thi đen kịt, trong lòng chợt nổi lên sát ý muốn giết chết Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh nhún vai, dùng vẻ mặt cực kì vi diệu nhìn cô ta: “Tôi chỉ nói trong nhà tôi có đôi mèo đang vụng trộm thôi, nếu cô Hạ đã nóng lòng muốn nhận như thế thì tôi đây còn nói gì được.”
Hạ Nhã Thi tức đến lộn ruột. Cô ta cười lạnh, hung dữ đe dọa: “Mồm miệng cũng ghê gớm thật, cô có tin tôi xé rách miệng...”
Cô ta còn chưa kịp đe dọa xong, Diệp Gia Minh đã nhảy ra xô cô ta một phát. Cậu đứng trước mặt Dương Uyển Linh chống nạnh trừng mắt: “Tin cái gì mà tin. Bà thử động vào mẹ tôi xem, tôi liền báo cảnh sát bắt bà liền.”
Hạ Nhã Thi không phòng bị, lảo đảo lùi về sau hai bước mới đứng vững. Cô ta tức lắm nhưng vẫn phải giả vờ dịu dàng, mỉm cười tiến lên xoa đầu Diệp Gia Minh, nhỏ nhẹ dạy bảo: “Gia Minh à! Con làm thế với người lớn là không được đâu. Đó gọi là hỗn láo đấy biết không?” Cô ta liếc xéo Dương Uyển Linh, “Đúng là gần mực thì đen cái thứ không biết dạy con. Sau này, con tránh xa cô ta ra một chút, nếu không sẽ bị cô ta dạy hư đấy.”
Diệp Gia Minh phản ứng rất kịch liệt hất tay Hạ Nhã Thi, không vui gào lên: “Không được đụng vào tôi. Bỏ cái tay dơ bẩn của bà ra mau.”
Nụ cười trên môi Hạ Nhã Thi tắt ngúm, cô ta giận dữ rít từng chữ qua kẽ răng: “Con nói cái gì? Mau xin lỗi mẹ ngay.”
“Oa! Bà ta thật đáng sợ.” Diệp Gia Minh run lên, "Mẹ ơi! Cứu con với."
Dương Uyển Linh nhanh chóng kéo Diệp Gia Minh vào lòng, lên tiếng bảo vệ nhóc con: “Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện. Cô Hạ cần gì chấp nhất với một đứa trẻ?”
“Cô là cái thá gì mà quản chuyện nhà chúng tôi?” Hạ Nhã Thi bĩu môi xem thường.
Dương Uyển Linh chống lại ánh mắt hừng hực lửa giận của Hạ Nhã Thi, đúng lý hợp tình nói: “Dựa vào việc tôi là vợ hợp pháp của Gia Quân, mẹ của Gia Minh và là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.”
Sợ Diệp Gia Tuấn nghe thấy, Hạ Nhã Thi chồm tới trước, hạ thấp âm lượng: “Gia Quân, Gia Minh và cả địa vị nữ chủ nhân Diệp Gia, cô cướp lấy từ tay tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại. Thứ người thấp kém như cô ráng tận hưởng đi nhé, đến lúc ấy đừng khóc quá khó coi.”
“Tôi thấp kém còn đỡ hơn hạng người lăng loàn, trơ trẽn như cô.” Dương Uyển Linh cong môi cười trào phúng, đáp trả lại, “Trước mặt thì bảo yêu Gia Quân sâu đậm sau lưng lại léng phéng với anh họ anh ấy. Nói cô là cái đồ không biết xấu hổ cũng không quá.”
Bị nói trúng tim đen, Hạ Nhã Thi thẹn quá hóa giận, vung tay muốn tát Dương Uyển Linh: “Câm miệng cho tôi.”
Dương Uyển Linh bắt lấy tay Hạ Nhã Thi, chẳng chút sợ hãi chọc cô ta tức thêm: “Ban nãy tôi nói thiếu rồi, cô không chỉ lăng loàn, trơ trẽn mà còn vô giáo dục nữa.”
“Buông ra coi.” Hạ Nhã Thi tức đến máu nóng sôi trào, càng thêm dùng sức hòng tát xuống mặt cô.
Dương Uyển Linh cũng dùng thêm lực đỡ lấy, hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp: “Buông ra cho cô đấy tôi? Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc chắc.”
Tay hai người giằng co giữa không trung, không ai chịu nhường ai. Còn Diệp Gia Minh thì không ngừng đẩy Hạ Nhã Thi ra để trợ giúp cho Dương Uyển Linh: "Bà già xấu xa chết đi, chết đi."
“Hóa ra, cô Dương tính cách không chỉ mạnh mẽ mà ăn nói cũng rất sắc sảo. Xem ra, hôm bị ép cưới tôi hiểu lầm rồi, cứ tưởng cô là một người nhu nhược, mặc người tùy ý sắp xếp. Diệp Gia Tuấn tôi tại đây xin lỗi cô Dương nhé.”
Dương Uyển Linh nhìn về phía sau Hạ Nhã Thi trông thấy Diệp Gia Tuấn đã ăn mặc chỉnh từ, đang đẩy xe lăn về phía bọn họ.
“Đã để anh họ chê cười rồi.” Mặc dù, Diệp Gia Tuấn không thừa nhận mình nhưng Dương Uyển Linh vẫn theo vai vế gọi anh bằng anh họ.
Diệp Gia Minh đột nhiên bỏ chạy. Dương Uyển Linh lo lắng quay đầu gọi theo, hỏi cậu nhóc đi đâu.
“Gia Tuấn... anh xem.” Hạ Nhã Thi như biến thành người khác, tỏ ra mềm yếu quay sang cầu cứu Diệp Gia Tuấn.
Không cần biết đầu đuôi mọi chuyện, ai đúng ai sai, Diệp Gia Tuấn đã ngay lập tức đứng ra bênh vực cho Hạ Nhã Thi: “Khách đến nhà cô Dương đều đón tiếp như vậy sao?”
“Khách đến nhà đương nhiên em sẽ đón tiếp nồng nhiệt rồi nhưng với kẻ cố tình gây sự thì em tất nhiên không thể để yên được.” Dương Uyển Linh ăn ngay nói thật, lười đứng đây cùng họ cãi tay đôi, cô viện lý do, “Anh họ với cô Hạ cứ tự nhiên đi nhé. Em có việc xin phép đi trước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!