“Nhưng mà... em chỉ lo thằng bé bị cô ta làm ảnh hưởng mà trở nên không vui...” Mặt mày Dương Uyển Linh lộ vẻ sầu lo, cô chỉ mới bộc bạch một nửa, nửa còn lại là lo nhóc con của mình sẽ thân cận với Hạ Nhã Thi mà ngày càng lạnh nhạt, xa cách với cô.
Diệp Gia Quân ôm Dương Uyển Linh chặt hơn, vỗ vồ lưng cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Bà Diệp không phải chỉ tin tưởng chồng mình, đối với con trai mình cũng phải tin tưởng nữa.”
“Vâng. Em biết rồi.” Dương Uyển Linh bỗng thấy an tâm đến lạ, tựa vào vai anh, chỉ mong một nhà ba người họ có thể mãi mãi ở bên nhau.
Xe nhanh chóng dừng trước cổng trường Diệp Gia Minh. Cậu nhóc đang đứng trò chuyện hăng say cùng đám nhóc loi choi, thấy xe nhà mình đến, liền vẫn tay chào tạm biệt lũ bạn, lon ton chạy tới.
Diệp Gia Quân mở cửa xe đợi sẵn, Diệp Gia Minh nhảy lên xe, chen vào giữa anh và Dương Uyển Linh ngồi xuống.
“Nhóc con biết ngồi thật đấy.” Diệp Gia Quân nhướng mày đóng cửa xe lại.
Diệp Gia Minh cười hì hì ôm chầm lấy Dương Uyển Linh, nói với vẻ đương nhiên: “Chị xinh đẹp là của con.”
Dương Uyển Linh buồn cười ôm lấy nhóc.
“Đây là vợ bố.” Diệp Gia Quân tỏ ra không hài lòng, cất giọng răn dạy, “Bảo bao nhiêu lần rồi, không được phép gọi chị xinh đẹp nữa phải gọi bằng mẹ.”
Diệp Gia Minh lập tức lắc đầu phản đối ngay: “Bây giờ tạm thời là vợ bố thôi, lớn lên chị ấy sẽ ly hôn với bố lấy con.” Cậu ngước mặt lên, dùng ánh mắt trông mong nhìn Dương Uyển Linh, "Ha chị xinh đẹp?”
Dương Uyển Linh mỉm cười hùa theo: “Đúng vậy, đợi Gia Minh lớn lên, chị sẽ lấy em.”
“Đó, bố nghe thấy chưa?” Diệp Gia Minh đắc ý lắm, hớn hở quay sang nói với Diệp Gia Quân.
“Không có chuyện đó đâu, lần sau còn nghe con gọi một tiếng chị nào nữa, bố sẽ đánh đòn con.” Diệp Gia Quân lạnh mặt hâm dọa.
“Oa! Bố thật hung dữ.” Diệp Gia Minh diễn như thật, giả bộ sợ hãi, chôn mặt vào lòng Dương Uyển Linh run lẩy bẩy.
Dương Uyển Linh biết nhóc con đang giả vờ nhưng nhịn không được vẫn đau lòng. Cô vuốt lưng nhóc an ủi, miệng thì khuyên nhủ Diệp Gia Quân: “Con còn nhỏ, anh đừng có dọa con. Chúng ta cứ từ từ dạy thôi không cần nóng vội.”
Diệp Gia Quân lắc đầu than nhẹ, có điều trong mắt lại tràn ngập yêu thương nhìn hai mẹ con: “Con hư tại mẹ mà.”
Dương Uyển Linh chột dạ lườm Diệp Gia Quân một cái: “Anh nói gì đấy?”
Diệp Gia Quân nhún vai tỏ ra vô tội cực kì, không tranh cãi cùng cô, mở điện thoại lên tiếp tục đọc tin tức.
Biết bố đã thua cuộc, Diệp Gia Minh vui lắm, chui ra khỏi lòng Dương Uyển Linh, hưng phấn đòi: “Chị xinh đẹp, hôm nay em muốn ăn trứng cuộn, chị về làm cho em ăn nha?”
Dương Uyển Linh đương nhiêu không từ chối bất cứ yêu cầu nào của Diệp Gia Minh. Cô cưng chiều gật đầu đồng ý ngay.
Lúc này, xe cũng lái vào khu biệt thự nhà họ.
“Em đi cất cặp xong sẽ xuống bếp phụ chị.” Diệp Gia Minh nhảy phốc xuống xe, phấn khích chạy vào nhà.
Dương Uyển Linh vừa buồn cười lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ gọi với theo bóng lưng cậu: “Cẩn thận thôi kẻo ngã.”
Vừa dứt lời bóng Diệp Gia Minh cũng mất hút. Cô nghiêng mặt sang tò mò hỏi Diệp Gia Quân: “Lúc nhỏ anh cũng hiếu động thế à?”
Diệp Gia Quân dùng vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô, trước khi bước xuống xe ném lại một câu: “Em đoán xem.”
Bắt gặp biểu cảm đó của Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh kiên định nghĩ: Chắc chắn là không rồi.
“Còn không chịu xuống.” Diệp Gia Quân bất ngờ chui người vào xe, khuôn mặt điển trai gần như áp sát đến mặt Dương Uyển Linh, “Muốn anh bế sao? Hửm?”
Tài xế còn đang ngồi trong xe, điều đó làm Dương Uyển Linh vô cùng xấu hổ, bối rối. Cô đẩy Diệp Gia Quân ra, chen xuống xe: “Không cần đâu.”
Diệp Gia Quân cười khẽ chẳng những không tránh còn vươn tay muốn bế cô lên.
Dương Uyển Linh hết hồn, nhanh chóng nhảy xuống xe, vọt nhanh vào nhà.
Ngay lúc này, đột nhiên trong phòng bếp truyền ra tiếng hét thất thanh của Diệp Gia Minh: “Á... Á... Bà nói láo, tôi không quen biết bà, tránh ra, đừng động vào tôi. Tránh ra. Tránh ra coi, mụ điên này.”
“Gia Minh.” Dương Uyển Linh giật mình, chưa kịp thay giày đã vội chạy ngay vào bếp.
“Gia Minh, em làm sao...” Giọng nói của Dương Uyển Linh im bặt khi trông thấy vị khách không mời mà đến này. Cô kinh ngạc tột độ thốt lên: “Hạ Nhã Thi?”
Hạ Nhã Thi vẫn chưa phát hiện ra Dương Uyển Linh. Cô ta chậm rãi ép sát Diệp Gia Minh, cố biến mình thành một người mẹ hiền từ nhất có thể, nghẹn ngào nhận lỗi về mình: “Gia Minh, xin lỗi con. Mẹ có nỗi khổ riêng nên bao năn nay mới không thể ở bên cạnh con, khó tránh con không nhận ra mẹ. Nhưng mẹ thật sự là mẹ của con, những năm này mẹ chưa khi nào là không nhớ đến con.” Đôi mắt cô ta hoen đỏ, đưa đĩa thức ăn trong tay tới trước mặt Diệp Gia Minh: “Con xem mẹ tự tay nấu cho con món bò bít tết kiểu Pháp này, ngon lắm. Con đói bụng rồi đúng không? Tranh thủ còn nóng con mau ăn đi.”
Nói đoạn, cô ta vươn tay muốn nắm lấy tay cậu, đáng tiếc bị cậu tránh thoát được.
“Bà không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ như bà. Bà mau cút ra khỏi nhà tôi ngay.” Diệp Gia Minh hất đĩa bò bít tết đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang giận dữ.
Xoảng.
Hạ Nhã Thi nhìn thức tung toé trên đất, nét dịu dàng và tình mẫu tử trên mặt thiếu chút nữa mất sạch. Cô ta run giọng gọi: “Gia Minh.”
“Gia Minh.” Cùng lúc đó, Dương Uyển Linh cũng hồi phục tinh thần, hốt hoảng lao nhanh đến: "Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Chị xinh đẹp mau đuổi người phụ nữ điên này đi. Bà ta làm em sợ quá.” Diệp Gia Minh nhào vào lòng cô, sợ hãi chỉ vào Hạ Nhã Thi.
“Mời cô đi cho, cô đang dọa thằng bé sợ đấy.” Dương Uyển Linh lên tiếng đuổi người.
Bất thình lình nhìn thấy Dương Uyển Linh, Hạ Nhã Thi đã không vui rồi, giờ lại thấy Diệp Gia Minh gần gũi, ỷ lại vào Dương Uyển Linh, còn đối với mình thì xa cách, hỗn láo. Điều đó làm cho cô ta tức điên, ganh tỵ tới đỏ con mắt.
“Gia Minh là con tôi, cô là cái thá gì đuổi tôi đi?” Hạ Nhã Thi nhào qua, điên cuồng tách hai người ra, “Người nên cút xéo phải là cô mới đúng. Đồ rác rưởi không biết xấu hổ, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
Dương Uyển Linh bị bóp đến đâu nhưng vẫn cắn răng chụp lấy tay cô ta hất ra: “Dừng lại mau, cô sẽ làm thằng bé bị thương đó.”
Hạ Nhã Thi nào quan tâm, vẫn hăng máu hòng tách bọn họ ra.
“Cô điên đủ chưa?” Diệp Gia Quân lạnh mặt, túm lấy bả vai Hạ Nhã Thi, không chút thương hoa tiếc ngọc kéo mạnh ra.
Hạ Nhã Thi không phòng bị, loạng choạng ngã về sau, thắt lưng đập mạnh xuống cạnh bàn. Cô ta rên lên một tiếng đầy đau đớn, vội giơ tay túm lấy cạnh bàn mới tránh được một màn sắp đo đất.
“Gia Quân, anh nỡ lòng nào đối xử với em như thế?” Cô ta nức nở, nước mắt lã chã rơi, trông đáng thương biết bao.
Diệp Gia Quân chẳng buồn liếc mắt đến, nhận lấy khăn Trần Văn Thành đưa đến, ghét bỏ lau tay. Lau xong, anh ném khăn vào thùng rác gần đấy, bấy giờ mới quay sang hỏi: “Hai mẹ con không sao chứ?”
Hạ Nhã Thi thấy thế mím chặt môi ghen ghét, giữa người với người với nhau tại sao lại đối xử khác biệt tới thế?
Dương Uyển Linh lắc đầu, tâm trạng lúc này thật sự rất khó diễn tả, trăm triệu lần không ngờ đến Hạ Nhã Thi sẽ lại đường đột tới nhà họ, thẳng thắng nhận lại con như thế.
“Bố nhanh đuổi người phụ nữ điên này đi, bà ta thật đáng sợ trông cứ như quỷ dạ xoa ấy.” Diệp Gia Minh sợ sệt nép vào chân Dương Uyển Linh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!