Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kết Hôn Anh Có Dám Không?

CHƯƠNG 633: XIN CÔ ĐỂ TÔI VÀO ĐI

Đối mặt với hành hung của Kha Tiềm, Ân Thiên Tuấn tỉnh táo lại đầu tiên, tiến lên một bước nhanh chóng duỗi tay kéo Ân Tinh từ trên tay anh ta về, rũ mắt nhìn Ân Tinh, lúc này sắc mặt của cô ta vẫn tím đến khó coi như trước, nhưng đôi mắt cũng tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Liên Mẫn cách đó không xa.

Liên Mẫn bị cơn giận của Kha Tiềm do sợ tới mức càng lo lắng hơn, sải bước càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đồng thời trong lòng cũng mang theo cảm giác hưng phấn chưa từng có.

Kha Tiềm được buông ra quay đầu nhìn chằm chằm Liên Mẫn, bước từng bước đến gần cô ta, sự khát máu căm phẫn trên người khiến những bảo vệ ở đây đều không nhịn được nhíu mày.

Sát khí trên người Kha Tiềm thật sự quá nặng, người như vậy không thích hợp đến gần người khác.

Liên Mẫn vì thân thể suy yếu nên đi đường hơi chậm, cố gắng muốn chạy nhưng cảm giác đau đớn trên bụng ngày càng rõ ràng hơn. Cô ta nâng tay vỗ bụng mình, cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo, thậm chí còn tính toán “hiệu quả lớn” mà cô ta tìm đến lúc nào sẽ tới, vẻ mặt càng tràn đầy lo lắng hơn.

Ân Thiên Thiên đứng trong cửa sắt an toàn trơ mắt nhìn Liên Mẫn ngay càng đến gần chỗ bọn họ, trái tim cũng từng chút siết chặt, hô hấp hơi dồn dập, giống như giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện lớn gì vậy!

Điền Vinh thấy dáng vẻ như lập tức chết đi của Liên Mẫn cuối cùng cũng lo lắng không chịu được, tiến lên một bước đứng bên cửa sắt nhìn chằm chằm Liên Mẫn đến gần mình, bàn tay to đang nắm lấy cửa cũng dùng sức hơn.

Kha Tiềm từng bước đuổi theo phía sau, Liên Mẫn từng bước tiến về phía trước, Điền Vinh nhìn thấy tất cả mọi thứ như thế, căng thẳng đến trái tim cũng như treo lên tới cổ họng, còn không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu Mẫn, nhanh lên, nhanh lên…”

Nhưng nhanh lên là muốn đi đâu, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết,

Điền Vinh cứ đứng tại chỗ nhìn Liên Mẫn, tình hình trước mắt đặc sắc như đang xem một vở kịch đánh nhau lớn vậy.

Hai mắt Liên Mẫn đẫm lệ liên tục nhìn Điền Vinh, khoé miệng hơi cong lên.

Cô ta luôn biết, luôn biết chắc chắn Điền Vinh sẽ không mặc kệ cô ta!

Mà cái cô ta muốn chính là cái này!

Liên Mẫn mang khuôn mặt chua xót uất ức, cố gắng đi đến gần Ân Thiên Thiên, mắt thấy Kha Tiềm phía sau sắp đến gần, cô ta đột nhiên ngã một cái, màu máu trên mặt hoàn toàn biến mất, khiến Điền Vinh hoảng hốt đến cực kỳ căng thẳng.

“Điền Vinh, Điền Vinh…” Liên Mẫn ngã quỵ dưới đất cố gắng nâng mắt nhìn về phía Điền Vinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, lại vẫn cố gắng đến gần thêm chút nữa: “Điền Vinh, Điền Vinh…”

Dáng vẻ kia nếu là người không biết, còn tưởng rằng Liên Mẫn yêu Điền Vinh nhiều lắm đấy.

Có bảo vệ không nhịn được nữa, xoay người đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi một câu: “Mợ ba, muốn cho cô ta vào không?”

Dưới tình huống như vậy, không thể không nói thật sự là chỗ của Ân Thiên Thiên an toàn hơn rất nhiều!

Má Dương thấy Liên Mẫn ăn mặc phong phanh kêu rên dưới đất cũng không nhịn được nói: “Thật đáng thương, chắc lạnh lắm, đừng để bị bệnh nhé…”

Tuy lời nói rất nhỏ nhặt, những đều là đang nhắc nhở Ân Thiên Thiên, thúc giục Ân Thiên Thiên.

Cô cau chặt mày nhìn Liên Mẫn trước mặt, đột nhiên không thể ra quyết định!

Nếu là bình thường, những lúc thế này chắc chắn cô sẽ duỗi tay kéo Liên Mẫn một cái, nhưng bây giờ cô lại chần chừ, trong đầu luôn cảm thấy có thứ gì đó mình không thể nắm lấy, đang nhắc nhở cô không nên mở cửa, không thể mở cửa, không thể để Liên Mẫn đến gần mình! Nhưng người bên cạnh lại đang thúc giục cô mở cửa…

Kha Tiềm đi đến bên cạnh Liên Mẫn, khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng, nâng chân mình đá lên một cước, nhưng Ân Tinh lại đột nhiên lao tới kéo lấy anh ta lớn tiếng hỏi: “Kha Tiềm, anh giải thích rõ ràng cho em, vì sao cô ta lại mang thai con của anh? Vì sao? Không phải anh nói muốn cùng với em một đời một kiếp sao?”

Đột nhiên, hình ảnh thế này trong mắt người khác đều trở nên rất buồn cười.

Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm Liên Mẫn, không dám bỏ qua nét mặt nào của cô ta, tay nhỏ bé trong túi quần nắm chặt lại, vẫn không thể đưa ra quyết định, bảo vệ và má Dương ở xung quanh cũng chờ đợi nhìn cô.

“Điền Vinh…” Liên Mẫn bị Kha Tiềm đến gần làm sợ tới đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta cũng không thể xảy ra chuyện vào lúc này được, cô ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình đâu, sao có thể kết thúc dễ dàng như thế được? Cô ta nâng mắt nhìn Điền Vinh, khóc đến như hoa lê ướt mưa, nhỏ giọng kêu: “Điền Vinh, Điền Vinh, cứu em…”

Điền Vinh ngơ ngác nhìn Liên Mẫn, lần đầu tiên nhận được tín hiệu cầu cứu từ cô ta, cũng là lần đầu tiên được dựa vào rõ ràng như thế, gần như trong nháy mắt, trái tim của anh ta đã lệch hướng…

Đối với rất nhiều đàn ông, vũ khí lớn nhất của phụ nữ vẫn luôn là nước mắt và sự ỷ lại.

Điền Vinh vội vàng ngồi xổm xuống để Liên Mẫn dễ nhìn thấy mình hơn, cánh tay thon dài vươn ra ngoài cổng sắt, quơ tay về phía cô ta, lớn tiếng nói: “Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn, đừng sợ, đừng sợ, đứng lên, đứng lên, mau qua đây…”

Liên Mẫn nhìn Điền Vinh, nghe anh ta nói thế đột nhiên vui đến phát khóc, nhưng trên mặt lại đầy nét cảm động!

Kha Tiềm bên cạnh còn đang nhìn chằm chằm cô ta, Ân Tinh thì đang lải nhải nói ra tình yêu uất ức của mình, Liên Mẫn bèn lợi dụng lúc này cố gắng đứng lên đến gần anh ta, mỗi bước đi đều rất yếu ớt, cũng rất kiên định…

Ân Thiên Thiên thấy Liên Mẫn đi từng bước đến gần bọn họ, tiếng chuông cảnh báo trong lòng đột nhiên vang lên, nhưng người bên cạnh vẫn đang không ngừng nhỏ giọng nói: “Mợ ba, có phải có thể mở cửa cho cô ta không?”

“Đúng vậy, cô chủ, để cô ta vào đi, thân thể suy yếu đó của cô ta chắc chắn không thể làm hại cô được đâu.” Má Dương nhỏ giọng nói, đôi mắt nhìn về phía Liên Mẫn đầy thương hại và xót xa.

Ân Thiên Thiên hơi há miệng, thoáng chốc nói không nên lời, đôi môi cũng hơi khô khốc.

Vì Ân Thiên Thiên im lặng, bảo vệ và má Dương cũng trở nên im lặng, hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cô. Ân Thiên Thiên cũng không phải không có cảm giác, thậm chí cô còn biết lúc này bảo vệ đang nghĩ về mình thế nào, lòng dạ rắn rết? Giả vờ tốt bụng? Cho dù là cái nào cô cũng cảm thấy có phải lúc này mình hơi… không có sức phản bác không?

Cô biết bây giờ Liên Mẫn nhìn rất đáng thương, cũng biết có lẽ Liên Mẫn thật sự không thể làm hại đến mình, nhưng trong lòng cô có một cảm giác mãnh liệt là mình không nên cho cô ta đi vào!

Ân Thiên Thiên duỗi tay vỗ bụng mình, cắn chặt đôi môi, rất lâu không lên tiếng!

Vào khoảnh khắc đó, người bên cạnh cũng đều trở nên im lặng!

Bên kia, Điền Vinh tràn đầy chờ mong nhìn Liên Mẫn, lần nào cũng đều vì cô ta đến gần một bước mà vui vẻ, không ngừng cổ vũ cô ta: “Tiểu Mẫn, đến đây, mau đến đây, đến đây là em sẽ an toàn rồi!”

Thấy hai tay Liên Mẫn sắp chạm đến cổng sắt, Điền Vinh quay đầu nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, lúc này mới chú ý thấy sắc mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên mất tiếng!

“Liên Mẫn!” Kha Tiềm đang bị khống chế nổi giận rống lên một tiếng, chấn động đến cả núi Nam đều không nhịn được run lên, đôi mắt nhìn Liên Mẫn gần như sắp phun ra lửa: “Liên Mẫn!”

Liên Mẫn cực kỳ sợ hãi, người thoáng mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, hai tay cũng thuận lợi chạm đến cổng sắt của Nhã Uyển, đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Điền Vinh. Cô ta khóc nức nở, mỗi lần đều sẽ vì tiếng la của Kha Tiềm mà run rẩy, nâng mắt nhìn Điền Vinh, chỉ cắn chặt đôi môi mình không nói gì.

Nhưng như thế cũng đã thể hiện ra dáng vẻ cầu xin rồi.

Cô ta muốn đi vào! Muốn đi vào! Cực kỳ muốn đi vào!

Điền Vinh duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, nhìn Kha Tiềm đã phát điên ở phía sau, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, Tiểu Mẫn đừng sợ, em không sao, em không sao đâu…”

Liên Mẫn khóc không thành tiếng, duỗi tay nắm lấy Điền Vinh rất lâu không buông ra, nâng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, cuối cùng vẫn không nhịn được cầu xin: “Ân Thiên Thiên, van xin cô để tôi vào đi, để tôi vào đi…”

Vừa nói ra, hình tượng yếu ớt của Liên Mẫn lập tức được mọi người thương tiếc, còn Ân Thiên Thiên vẫn luôn nhẫn tâm không cho Liên Mẫn vào đều bị mọi người lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo chút thất vọng.

Điền Vinh vừa chú ý hành động của Kha Tiềm vừa quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, không nhịn được nói: “Sư mẫu, van xin cô nể mặt tôi cho Tiểu Mẫn vào đi, tôi đảm bảo cô ấy chắc chắn sẽ không làm hại đến cô! Sư mẫu!”

Nghe thấy lời này, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi nhìn Liên Mẫn, sự lo lắng trong đáy lòng vẫn còn đó.

“Liên Mẫn! Cái đồ đê tiện này! Hôm nay ông đây nhất định phải giết cô!” Ân Tinh vốn còn đang kiềm chế Kha Tiềm đột nhiên bị hất ra, cho dù cô ta không muốn đi nữa vẫn không có cách nào ngăn cản Kha Tiềm.

Kha Tiềm rít gào, bất chấp tất cả hất Ân Tinh ra xông về phía Liên Mẫn!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!