Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kết Hôn Anh Có Dám Không?

CHƯƠNG 470: MỘT CÂU TÙY Ý

Những người xung quanh anh một câu tôi một câu, Ân Thiên Thiên cười nhạt không nói, ngước mắt nhìn Liên mẫn đứng đối diện, nụ cười bên khóe miệng lại ngày càng thâm trầm.

Xem ra, chuyện mà cô không biết vẫn còn rất nhiều, bác sĩ Liên mẫn này vì chồng cô làm việc lâu như vậy, nếu nói một chút ý niệm cũng không có, cô sẽ tin sao? Thật sự cho rằng cô còn là Ân Thiên Thiên lúc đầu đâu!

Mỉm cười tao nhã đối diện với Liên mẫn, Ân Thiên Thiên như cô vợ nhận phải kinh hách, vội vàng nói: “Thật sao? Tôi không biết bác sĩ Liên thì ra quan tâm chồng tôi như vậy, thật là cảm ơn cô, chỉ là không biết nếu bạn trai cô biết thì có để ý hay không? Rất xin lỗi, quấy rầy cô rồi, cô yên tâm đi, tôi quay về sẽ nói với anh ấy, những năm này làm phiền cô rồi…”

Lời dường như đã nói rất rõ ràng, nhưng Ân Thiên Thiên lại phát hiện xung quanh không một ai sinh ra hoài nghi đối với lời của cô, ngay cả chị Linh trước giờ nhìn mọi chuyện đều rất thấu đáo cũng không hồi thần.

Lời vừa nói ra, thậm chí còn có người không nhịn được phụ họa.

——Đúng vậy đúng vậy, chị dâu quay về liền dạy dỗ anh ấy lại, thật sự quá lười rồi…

——Nếu quấy rầy đến hôn nhân của bác sĩ Liên chúng ta, thì để chị giới thiệu một mối hôn sự tốt, không hài lòng cũng không được!

——Ai gặp được đồng nghiệp như bác sĩ Liên đều là may mắn cả đời…

Toàn bộ người xung quanh đều giúp Liên mẫn nói chuyện, trong thoáng chốc, sự cảnh giác trong lòng Ân Thiên Thiên lại tăng cao không ít, nhưng chỉ có thể mỉm cười nhìn cô ta khẽ nói cảm ơn.

Lúc Điền Vinh bước ra vừa khéo nhìn thấy một màn này, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, anh ta bây giờ cũng sớm đã đảm đương bác sĩ một mảng khoa ngoại rồi, lúc này cũng cười nói: “Còn không phải sao, bác sĩ như bác sĩ Liên, ai gặp mà không phải là may mắn.”

Y tá xung quanh vừa nhìn thấy anh ta xuất hiện đã không nhịn được cười vui vẻ.

——Bác sĩ Điền, anh đừng hao tốn tâm tư nữa, cũng đã theo đuổi hai năm rồi vẫn chưa theo đuổi được, anh còn không từ bỏ sao?

——Đóa hoa nhài như bác sĩ Liên của chúng tôi không thể cắm trên cái gì cái gì đó của anh đâu…

——Nếu là anh, còn không bằng nhờ bác sĩ Cảnh giới thiệu một chút đâu…

Gò má Điền Vinh ửng đỏ, chuyển mắt nhìn Liên mẫn cũng đang ngượng ngùng khẽ đỏ mặt.

Ân Thiên Thiên lập tức hiểu rõ, tại sao những người này không có chút phản ứng nào, có tấm bia đỡ đạn tốt như Điền Vinh, nào còn nghĩ tới những chuyện khác? Lại thêm có lẽ bản thân Liên mẫn làm việc một giọt nước cũng không rỉ…

Liên mẫn ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, cười vô cùng chân thành, khẽ nói: “Không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”

Cảnh Liêm Uy mới không thèm để ý đến họ, xoay người ôm vợ mình chào hỏi mọi người liền rời đi, không quan tâm tiếng ồn ào sau lưng, chỉ giơ nâng cao tay tạm biệt liền vào thang máy…

Trong lòng Ân Thiên Thiên lại sinh ra cảm giác nguy cơ cực kỳ lớn đối với bác sĩ tên Liên mẫn đó! Cảm giác nguy cơ còn nghiêm trọng hơn so với lúc gặp trong văn phòng.

Bên cạnh chồng cô, có một con báo đang ngủ đông!

Ra khỏi bệnh viện, Ân Thiên Thiên vươn tay ôm cánh tay Cảnh Liêm Uy, quay đầu mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Liên đó thật xinh đẹp, Điền Vinh thích cô ấy sao? Xem ra là một đôi không tệ.”

Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên đi tới cạnh Range Rover, hoàn toàn không chú ý tới thay đổi cảm xúc của Ân Thiên Thiên, chỉ khẽ trả lời: “Nghe nói đúng vậy, anh cũng chưa từng hỏi, cũng không biết hai người có thể ở bên nhau không.”

“Anh sao lại như vậy?” Ân Thiên Thiên trách móc vươn tay nhéo thịt trên cánh tay anh, cười phong khinh vân đạm nói: “Trợ thủ đắc lực của anh và đồ đệ của anh, anh đều không để ý, có ai làm sư phụ như anh sao?”

Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn cô, đôi mắt phượng đều là trêu tức và bất mãn, vươn tay ôm chặt hông cô, để bờ eo thon thả dán sát lên người mình, bất mãn nói: “Sao em lại quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác như vậy, nhưng lại không chút nào quan tâm tới đời sống tình cảm của chồng em?”

Bàn tay nhỏ hiểu ý đặt lên ngực Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên ngước mắt cười nũng nịu lại đáng yêu hỏi lại: “Vậy xin hỏi, chồng à, anh có đời sống tình cảm gì cần người làm vợ như em quan tâm vậy?”

Nói rồi, Ân Thiên Thiên còn cố ý khẽ nhướn mày bắn sang ánh mặt ngượng ngùng mê hoặc.

Hiếm khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên như vậy, Cảnh Liêm Uy lập tức có cảm giác bị câu mất linh hồn.

Hai người họ kết hôn đã lâu, nhưng dù vậy, Ân Thiên Thiên lần nào ở trước mặt anh cũng đều là dáng vẻ ngượng ngùng, trên dưới toàn thân đều tràn đầy hương vị đan xen giữa con gái và phụ nữ, hương vị đó khiến Cảnh Liêm Uy hận không thể nâng cô trong lòng bàn tay yêu thương, nhưng ngẫu nhiên Ân Thiên Thiên lại bỗng nhiên có cảm giác phụ nữ thành thục như vậy, lập tức khiến anh có chút không kiềm giữ được…

Đôi tay ôm Ân Thiên Thiên khẽ dùng sức, Cảnh Liêm Uy ôm cô càng chặt hơn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, không nói gì cả trực tiếp hôn lên gò má cô: “Vợ, em nên quan tâm chồng em có phải đói rồi không, bé con của chúng ta có phải đã hình thành rồi không…”

Một câu làm Ân Thiên Thiên xấu hổ mặt đỏ bừng, mặc dù cô đụng vào họng súng, nhưng cũng không đại biểu rằng cô thật sự trở nên chịu được trêu chọc như vậy, đặc biệt đối phương còn là Cảnh Liêm Uy, càng khó có thể duy trì.

Vươn tay đẩy Cảnh Liêm Uy ra, Ân Thiên Thiên vội dời đề tài: “Cảnh Liêm Uy, anh bây giờ cả ngày không thể nghĩ chút chuyện bình thường sao? Cũng không sợ tinh trùng lên não? Em ở bệnh viện nghe nói xét duyệt của tổ anh sắp bắt đầu rồi, có phải lại chuẩn bị điều hết các tinh anh đến tổ của mình không, viện trưởng sao có thể chịu nổi anh…”

Cảnh Liêm Uy cũng không thể làm gì Ân Thiên Thiên ở đây, vươn tay nắm chặt tay cô bèn đi về phía xe mình, thỉnh thoảng còn dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay Ân Thiên Thiên, khiến cô ngưa ngứa.

“Ừ, có xét duyệt, mấy năm em không ở đây, năm nào cũng có một lần, vào lúc vừa qua tết.” Cảnh Liêm Uy nói theo lời của Ân Thiên Thiên, rõ ràng vô cùng thoải mái, đây cũng là lần đầu tiên anh nói tới vấn đề công việc của mình trước mặt Ân Thiên Thiên: “Anh không có suy nghĩ điều hết các tinh anh đến tổ mình, dù sao một tổ hợp không phải tất cả mọi người đều mạnh mới là tốt nhất, mà là hòa hợp, nếu không hòa hợp, thì điều người đứng đầu toàn thế giới đến trước mặt anh cũng vô dụng, phẫu thuật lại không phải so tài…”

Ân Thiên Thiên gật đầu, quả thực, chuyện trên bàn phẫu thuật không trải qua ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mở cửa xe cho Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy bảo vệ cô lên xe, cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ nói: “Yên tâm đi, chồng em lại không phải người không biết cân nhắc như vậy, em cũng đã mở miệng rồi, anh đương nhiên sẽ chú ý vấn đề tình cảm của Điền Vinh.”

Ân Thiên Thiên mỉm cười không nói, chỉ là đôi mắt sáng lên nhìn anh.

Sau khi lên xe, Cảnh Liêm Uy bèn lái xe rời đi, Ân Thiên Thiên nhìn đồng hồ đeo tay trên cánh tay anh, khẽ híp mắt không nói chuyện, cho tới lúc phát hiện phong cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên xa lạ mới mở miệng hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, chúng ta đi đâu?”

“Thế nào? Sợ anh bán em sao?” Cảnh Liêm Uy khẽ nhướn mày, nhìn vợ yêu bên cạnh, trong đôi mắt phượng tràn đầy trêu tức.

Liếc anh một cái, rõ ràng là mặt đầy chán ghét, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ cong lên, Ân Thiên Thiên khẽ trả lời: “Được lắm, anh bán em đi, xem em đáng bao nhiêu tiền.”

Gặp đèn đỏ, Cảnh Liêm Uy vươn tay nhéo đầu mũi cô, thỏa mãn nhìn cô tức giận trừng mình, tâm trạng rất tốt nói: “Anh mới không bán, cho bao nhiêu tiền cũng không bán, tự mình nuôi, đợi tới nuôi béo rồi nói.”

Ân Thiên Thiên buồn bực vươn tay nhéo anh, Cảnh Liêm Uy cười tránh đi, đợi lúc đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Ân Thiên Thiên bèn quay đầu không để ý tới anh nữa, Cảnh Liêm Uy cũng không để ý, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước, không nói cho Ân Thiên Thiên biết muốn đi đâu.

Trên đỉnh núi cao nhất thành phố T, còn đang đi vòng dưới chân núi, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy nhà hàng xoay đã từng nhìn thấy ở phía trên, vẫn xinh đẹp và huy hoàng như trước, chỉ là cô lúc đó dường như không thoải mái như hiện giờ, cũng không có tình cảm sâu đậm với Cảnh Liêm Uy như hiện tại.

“Chúng ta đến nhà hàng xoay sao?” Ân Thiên Thiên quay đầu hỏi, ánh mắt có chút vui vẻ.

Lúc đầu cô còn cho rằng sẽ ăn một bữa ở nhà hàng Thao Thiết chứ, không nghĩ tới đầu gỗ như Cảnh Liêm Uy sẽ đến đây.

“Muốn đi?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi, nhướn mày cứ có cảm giác xấu xa, Ân Thiên Thiên nhìn nghiến răng, anh lại còn nói tiếp một câu: “Hôn anh một cái, anh sẽ dẫn em đi.”

“Cảnh Liêm Uy!” Mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng, nhìn xinh đẹp động lòng người, hiện giờ thật sự có cảm giác buồn bực đến mức muốn cắn chết anh: “Anh gần đây sao lại như vậy, có thể đừng lúc nào cũng không có giới hạn như vậy không!”

Cảnh Liêm Uy tủi thân quay đầu nhìn cô một cái, hô to oan uổng nói: “Anh nào có? Anh chỉ là kêu em hôn anh một cái mà thôi, rõ ràng chính là bản thân em nghĩ quá nhiều có được không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!