CHƯƠNG 441: ANH TRAI ĐỔNG KHÁNH?
Ân Thiên Thiên rút khỏi cuộc thi quảng cáo lớn của tập đoàn nhà họ Cảnh, điều này cũng không biểu thị tất cả những người khác cũng sẽ rút lui, những người có tâm tư khác đều còn ở, nhưng mà có những người đến để tham gia thi thật sự cũng có rất nhiều.
Cảnh Liêm Uy đã làm trễ không ít tiến độ, sau khi trở lại liền bắt đầu tăng nhanh tiến độ hết sức có thể.
Cuối cùng khi chỉ còn lại một người ở trong mỗi nhóm trong số năm nhóm cuối cùng, tất cả mọi người đều được tập hợp lại thành một nhóm, các nhà thiết kế tự giới thiệu tác phẩm của mình với tập đoàn Cảnh thị, tổng cộng có sáu người, chọn từ trong đó ra hai người, tranh đấu với nhau cũng không tính là có gì lớn.
Gần đây Cảnh Liêm Bình cũng bận đến nỗi không kịp thở, Cảnh Nhan Tức đã bị bệnh rồi, vợ của mình cũng chưa theo đuổi lại được, bất đắc dĩ chuyện này liền giao vào trong tay của Cảnh Liêm Uy, khi mà nhìn thấy những người này đứng ở trước mặt của mình, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà cau mày.
Tổng cộng có sáu người, có bốn người phụ nữ, ở trong đó có ba người mà Cảnh Liêm Uy đều quen biết.
Một người là Ân Nhạc Vy, người được gọi là em gái của Ân Thiên Thiên, người còn lại là Trương Mai, bạn học thời đại học của Ân Thiên Thiên, lúc tốt nghiệp thì trộm quảng cáo kia của cô, một người khác là người của công ty mình, tên là Tần Nguyệt, cũng xem như là một nhà thiết kế có thâm niên trong nghề, còn một người còn lại cũng không quen biết tên là Hàn Thiến.
Nhịn xuống sự không vui vẻ gì đột nhiên dâng lên, Cảnh Liêm Uy trực tiếp đưa tài liệu ở trong tay cho Tiểu Yến cho cô ta chọn một đề tài thi đấu cuối cùng, từ đầu đến cuối cũng không muốn nói một lời.
Ân Nhạc Vy ngồi tại vị trí của mình nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, bàn tay hung hăng nắm chặt thành quyền.
Cảnh Liêm Uy! Cậu ba nhà họ Cảnh! Bác sĩ ngoại khoa có “Bàn tay thiên tài”.
Có vẻ như Ân Thiên Thiên đã tích đức hết tám đời mới gặp được người đàn ông này, sao mà cô ta quan tâm được chứ? Dựa vào cái gì mà cô ta phải mang theo Ân Khiết bốn tuổi mãi không thể gả được ra ngoài, hoặc là người nhìn trúng cô ta cũng là một người đàn ông đã có tuổi?
Nhà họ Cảnh, một gia đình hiển hách như thế này, Ân Thiên Thiên có thể bước chân vào thì tại sao cô ta lại không thể?
Ân Nhạc Vy dã tâm bừng bừng, Trương Mai ngược lại có vẻ hơi thu mình lại, cả người từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói, ngoan ngoãn ngồi một bên, cùng với sự hoạt bát của trước kia ngược lại có vẻ hơi chênh lệch.
Đề thi vừa mới được đưa ra, mấy người bọn họ cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày, trong mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, dường như là đang xác định đề tài này có phải là sai hay là không.
Cảnh Liêm Uy đứng dậy một tay cắm vào trong túi quần của mình, dáng người thẳng tắp đứng ở nơi đó: “Đề tài giống như các người đã nhìn thấy – nước hoa. Tôi muốn trong vòng một tuần lễ, các người chế tạo cho tôi, nước hoa này sẽ là vở kịch hàng năm của sản phẩm xa xỉ dành cho phái nữ của tập đoàn Cảnh thị tung ra, trợ lý của tôi sẽ bàn bạc bí mật với các người, một tuần sau trực tiếp chọn ra một phần tốt nhất từ trong tay của các người, người đó sẽ trở thành giống như lời mà Cảnh thị đã nói, sẽ trở thành nhà thiết kế độc quyền của Cảnh thị, cùng với một người khác sẽ được đề cử tham gia cuộc thi quảng cáo quốc tế Orlick.”
Giọng nói trầm thấp, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều mang theo sức hấp dẫn trái tim của người khác.
Tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn người đàn ông này, không nhịn được mà có chút sợ hãi thán phục.
Người như Cảnh Liêm Uy như thế này, luôn làm cái gì ra cái đó, lúc làm bác sĩ ngoại khoa thì anh cũng chỉ là bác sĩ, khi nào tiến vào Cảnh thị rồi thì anh tuyệt đối chính là người lãnh đạo, khí tức vương giả hiển thị rất rõ ràng
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đảo qua trước mặt của tất cả mọi người, nói: “Chúc các người may mắn.”
Vừa nói xong, Cảnh Liêm Uy không hề do dự xoay người đi ra phía bên ngoài, cũng không dừng lại, Ân Nhạc Vy nhìn thấy vậy thì vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh rể…”
Tiểu Yến nhịn không được mà hơi nhíu mày, thuận mắt nhìn về phía Cảnh Liêm Uy không nói cái gì.
Bước chân của Cảnh Liêm Uy hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô ta một cái rồi trực tiếp đi khỏi.
Nhưng mà Ân Nhạc Vy căn bản cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn mấy người dự thi ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Anh rể của tôi thật sự là quá bận rộn, chờ một lát nữa tôi vẫn nên đi đến phòng làm việc để tìm anh ấy, tránh khỏi việc anh ấy bận rộn ngay cả cơm cũng quên anh…”
Nói xong, Ân Nhạc Vy đứng dậy duyên dáng đi ra ngoài, để lại đám người ở đây đưa mắt nhìn nhau.
Em vợ của Cảnh Liêm Uy?
Trong nháy mắt, tất cả những người dự thi cũng không nhịn được mà muốn cười, vất vả lắm vợ của tổng giám đốc mới đi khỏi, bây giờ còn có một cô em vợ, thật sự là đùa với bọn họ hay là gì đây?
Tần Nguyệt và Trương Mai cũng chỉ nhìn phương hướng mà Ân Nhạc Vy rời đi, có chút không quan tâm.
Ân Nhạc Vy…
Đã nhiều năm như vậy ngược lại càng trở nên thông minh hơn, dùng chiến thuật tâm lý không hề nương tay chút nào, cũng chỉ là một cái xưng hô liền để cho trong lòng của mọi người đều có cảm xúc uể oải.
Đi ra từ khỏi phòng họp, nụ cười ở khóe miệng của Ân Nhạc Vy cũng nhịn không được mà giương lên.
Cơ hội bước vào Cảnh thị này, cô ta nhất định phải lấy được, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Lúc cửa thang máy dừng lại ở một tầng nào đó, Ân Nhạc Vy thật vất vả mới có thể dừng được nụ cười có chút càn rỡ của mình, ánh mắt rơi và người đàn ông đang đứng ở trước mặt, đột nhiên liền sửng sốt.
Lúc Đổng Khánh bước chân đi vào, ánh mắt chỉ rơi trên mặt của Ân Nhạc Vy cũng chỉ có một giây, một giây sau liền nhận ra cô ta.
Em gái của Ân Thiên Thiên, một đàn em mà có biết bao người theo đuổi trong khuôn viên trường đại học T, nhưng thật đáng tiếc lại là một đứa trẻ có tính cách không tốt.
Bởi vì từ trước hai người bọn họ cũng không giao tiếp với nhau, cho nên Đổng Khánh cũng không có để ý đến cô ta, chỉ là yên tĩnh đứng ở một bên, trợ lý yên tĩnh đứng ở sau lưng, ánh mắt thi thoảng rơi trên người của Ân Nhạc Vy.
Không thể không nói, trong thời gian năm năm này đã mài giũa Ân Nhạc Vy thành công cực kỳ.
Cố gắng học tập, liều mạng thay đổi cách ăn mặc, ai mà có thể không tốt hơn?
Cho dù đã từng sinh một đứa bé, nhưng mà Ân Nhạc Vy vẫn nhìn tràn trề sức sống giống như cũ, cộng thêm việc bảo dưỡng và quần áo bận trên người nhìn thấy xinh đẹp động lòng người, lúc thi đấu lần này cũng không có ít người đang thảo luận về cô ta ở sau lưng, nói cô ta xinh đẹp.
Mái tóc dài đen thẳng rủ xuống hai bên má, lộ ra khuôn mặt càng nhỏ nhắn, lớn không bằng một bàn tay, nhan sắc xinh xảo, áo khoác dài màu xám phối thêm khăn quàng cổ, càng tăng thêm vẻ xinh xắn dễ thương, Ân Nhạc Vy đứng ở bên cạnh của Đổng Khánh, trong đại não đều thấy trống rỗng.
Sao mà cô ta có thể cảm giác được người đàn ông này nhìn quen mắt như vậy chứ?
Lúc trước là một nhân vật làm mưa làm gió ở trường đại học T, sao mà cô ta có thể không biết, chỉ là Đổng Khánh đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhất thời có chút khó mà tiếp nhận nổi, cộng thêm việc vào phút này cả người của cô ta đều đang lâm vào trong sùng bái, sao mà có thể nghĩ được cái khác.
Mãi cho đến lúc cửa thang máy mở ra, trợ lý ở sau lưng của Đổng Khánh mới nhẹ giọng nói một câu: “Cậu Đổng, lịch trình ngày hôm nay của cậu đã kết thúc rồi, xin hỏi cậu còn cần đi nơi nào nữa không?”
Cậu Đổng?
Một câu này, Ân Nhạc Vy liền liên tưởng đến người thừa kế nhà họ Đổng đang làm mưa làm gió ở thành phố T trong mấy ngày nay.
Đôi mắt trợn trừng nhìn về phía Đổng Khánh, cả người đều cứng đờ.
Cô ta vậy mà lại nhìn thấy người thừa kế của nhà họ Đổng, đó chính là người nhà họ Đổng có thể liều một trận với nhà họ Cảnh.
Nghe thấy mình không còn lịch trình, Đổng Khánh hơi thở dài một hơi, đưa tay muốn lấy chìa khóa xe, trực tiếp nói: “Anh cứ đi về trước đi, tôi còn có việc.”
Giọng nói vừa dứt, trong nháy mắt Ân Nhạc Vy liền ngây dại.
Đổng Khánh chính là một nhân vật gây sóng gió trong thành phố T, không biết là anh ta đã phát ngôn bao nhiêu lần trong những sự kiện lớn, làm sao không thể nhớ giọng nói quen thuộc này được? Một lúc sau, Ân Nhạc Vy nhìn thấy Đổng Khánh và trợ lý của anh ta đi khỏi, lúc mà anh ta chuẩn bị bước lên xe, Ân Nhạc Vy vội vàng đi tới.
“Anh Đổng Khánh?” Đứng ở bên cạnh chiếc xe Cadillac màu đen, Ân Nhạc Vy nắm cái túi nhỏ ở trong tay của mình, mỉm cười cực kỳ sáng lạm với Đổng Khánh: “Anh là Đổng Khánh hả? Em là Ân Nhạc Vy, em gái của Ân Thiên Thiên, là đàn em của anh ở trường đại học T.”
Đổng Khánh quay đầu lại nhìn cô ta một cái, mặc dù Ân Nhạc Vy lớn lên là một cô con gái cưng nhưng mà cũng không tệ, trang điểm lên thì trông càng xinh đẹp hơn, đứng ở nơi đó kêu anh ta. Đổng Khánh cũng có chút lung lay nhưng mà anh ta cũng rất tỉnh táo, chỉ có điều người ta cũng đã kêu rồi, anh ta cũng không nên giả vờ không quen biết, vẫn phải trả lời lại một cách giả tạo.
“Ân Nhạc Vy?” Đảo chìa khóa ở trong tay một vòng, Đổng Khánh đứng ở bên cạnh ghế lái nhìn cô ta, sau khi lâm vào tự hỏi mới nói: “À, tôi nhớ rồi, cô chính là bạn gái của Hướng Thực mà, tôi nhớ ra cô rồi.”
Một câu nói khiến cho Ân Nhạc Vy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cô ta cố gắng gượng cười, Ân Nhạc Vy nói tiếp: “Anh Đổng Khánh, anh cũng đừng có trêu em, ai mà không biết em với Hướng Thực đã chia tay rất lâu rồi. Sao anh lại ở chỗ này vậy, chuyện anh trở về chị của em có biết không, hai người đã gặp nhau chưa?”
Trong lòng của Đổng Khánh cảm thấy phức tạp, nhưng mà sắc mặt vẫn mỉm cười như cũ mà trả lời: “Đến đây để nói chuyện làm ăn, còn cô thì sao?”
Đối với vấn đề của Ân Thiên Thiên thì cũng không hề đề cập tới.
Ân Nhạc Vy cũng không thèm để ý, nhẹ giọng nói một câu: “Em hả, em mới vừa làm xong việc, bây giờ em đang làm nhà thiết kế quảng cáo, cũng sắp tiến vào trận chung kết rồi. À đúng rồi anh Đổng Khánh, đã rất lâu rồi em không nhìn thấy chị, bây giờ muốn đi gặp chị ấy, anh có muốn đi cùng với em không?”
Ân Nhạc Vy rất khéo léo dùng Ân Thiên Thiên làm cầu nối.
Nếu như mà năm đó cô ta biết thân phận của Đổng Khánh, cô ta nhất định sẽ không đi theo Hướng Thực.
Nhìn xem sau khi cô ta đi theo Hướng Thực thì có kết cục như thế nào, để lại một đứa con, nhà họ Hướng hoàn toàn sụp đổ, kẻ thì ngồi tù, kẻ thì chết, kẻ thì đi, còn lại cái gì nữa? Cô ta đã uổng phí nhiều năm tuổi trẻ như vậy rồi.
Nếu như là năm đó cô ta đi theo Đổng Khánh, như vậy thì hiện tại cô ta chính là mợ chủ của nhà họ Đổng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Nhạc Vy nhìn về phía Đổng Khánh cũng không nhịn được mà nóng bỏng hơn một chút, trời cao đối xử với cô ta cũng không tệ, lúc này còn giữ lại Đổng Khánh cho cô ta, như vậy cô ta cũng có thể không đi quấy vũng nước đục nhà họ Cảnh nữa.