CHƯƠNG 437: KHÁCH ĐẾN THĂM NHÀ
Đã sắp đến tết rồi, nhưng Nhan Hi vẫn không hề có chuyển biến tốt.
Nhà người ta đều mừng vui đón chào mùa xuân đến, chỉ có mọi người trong nhà họ đều lộ ra vẻ âu sầu.
Cảnh Nhan Hi là một cô bé rất ngoan ngoãn, mặc dù mấy năm nay Ân Thiên Thiên vắng nhà, nhưng những gì nên dạy Cảnh Liêm Uy đều dạy con đầy đủ, thậm chí còn dạy cô bé Nhan Hi ngoan ngoãn, nhưng không mất đi bản tính hồn nhiên của trẻ con.
Vào sáng sớm, Ân Thiên mặc áo ngủ mỏng manh đi vào trong phòng của Cảnh Nhan Hi.
Nhà họ Cảnh vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ say, không có người thức giấc,…
Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô rón rén đi đến, dường như sợ đánh thức đứa trẻ đang ngủ say vậy.
Cô ngồi bên cạnh giường của Cảnh Nhan Hi, cô bé nhắm mặt mắt, ngủ rất say, không hề có gì bất thường, nhưng Ân Thiên Thiên biết, chỉ cần Cảnh Nhan Hi mở mắt ra, dường như cô bé lại giống hệt với người thực vật, không hề phản ứng gì cả.
Ân Thiên Thiên dịu dàng vuốt ve gò má của Cảnh Nhan Hi, cô mím môi nhỏ giọng nghẹn ngào: “Nhan Hi, mẹ biết sai rồi, đều là lỗi của mẹ, mẹ nên dắt con theo, con đừng giận mẹ được không? Nhan Hi, con tỉnh lại nhìn mẹ đi được không con, nói chuyện với mẹ đi, xin con đấy, được không?”
Sau khi nói dứt lời, những giọt nước mắt lại lăn dài trên mặt Ân Thiên Thiên, cô nằm gục trên giường Cảnh Nhan Hi, nhìn cô bé với đôi mắt nhòa lệ: “Nhan Hi, mẹ sai rồi, sai thật rồi, con mau dậy đi, được không con,…”
Nhưng cho dù Ân Thiên Thiên có nói thế nào thì Cảnh Nhan Hi đều không có phản ứng, chỉ im lặng nằm ở đó.
Dường như cả thế giới này không hề liên quan gì đến cô bé vậy…
Ân Thiên Thiên duỗi tay ôm Cảnh Nhan Hi vào trong lòng của mình, tinh thần của cô sắp suy sụp mất rồi…
Cô nợ con bé, không chỉ vì năm ấy đã yếu đuối bỏ con bé lại, một mình ra đi, khiến cho Cảnh Nhan Hi thiếu vắng tình yêu của mẹ trong suốt năm năm, sau khi quay về còn mang lại ‘tai nạn’ cho Cảnh Nhan Hi nữa…
Hình như cô là người mẹ tồi.
Nếu như trước đây nói không chừng Ân Thiên Thiên sẽ tìm đường trốn, nhưng bây giờ cô lại kiên trì ở lại, chỉ vì bảo vệ cô bé, hoặc cũng có thể giống như Cảnh Liêm Uy đã nói, nếu như Cảnh Nhan Hi không tỉnh lại nữa, vậy thì bọn họ lại sinh thêm một đứa, tốt nhất là con trai, để cậu bé chăm sóc cho chị sau khi bọn họ qua đời…
Cánh cửa phòng bị mở ra, lúc Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Ân Thiên Thiên, lông mày anh không khỏi nhíu lại.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra, gần như Ân Thiên Thiên chưa cười bao giờ…
Nhìn đứa con gái vẫn im lìm ấy, Cảnh Liêm Uy thấy đau như tim mình bị ai khoét mất…
Cảnh Liêm Uy đến gần bọn họ, anh vòng tay ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thiên Thiên, em cứ như thế này thì Nhan Hi sẽ đau lòng lắm đấy, đừng khóc nữa, gần đây em khóc nhiều quá…”
Ân Thiên Thiên chỉ đành quay người ôm eo anh, khóc không thành tiếng.
Bàn tay to lớn của anh đặt trên lưng cô, Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, em ngồi dậy sửa soạn một chút đi, lát nữa nhà họ Lâm sẽ đến, Trình Thiên Kiều cũng sẽ dẫn Trình Uyển sang đây, bạn bè của Nhan Hi đều đến, em đừng làm bọn chúng sợ…”
Ân Thiên Thiên gật đầu, cố gắng kềm chế những giọt nước mắt của mình, rồi theo Cảnh Liêm Uy về phòng.
Mười giờ sáng, nhà họ Cảnh trông có vẻ rất nhộn nhịp.
Trình Thiên Kiều dẫn Trình Uyển đến, khoảng thời gian này Cảnh Thiên Ngọc đều sống trong nhà họ Cảnh, khiến cho Trình Thiên Kiều sốt ruột gần chết, nhưng mà vừa nghĩ đến tình trạng của Cảnh Nhan Hi, anh ta cũng không nói gì, còn Lâm Vũ Văn đã lâu không gặp đó, lần này nghe nói Ân Thiên Thiên đã về nên cậu bé vội vàng trờ về từ nước Anh…
Đã năm năm không gặp, nhưng Lâm Vũ Văn chưa từng quên Ân Thiên Thiên, người phụ nữ này đã cho cậu bé ấm áp vào giây phút đau đớn nhất trong cuộc đời, dạy cho cậu bé biết kiên cường và lòng biết ơn.”
“Chị Thiên Thiên.” Vừa vào đến nhà, Lâm Vũ Văn đã nhận ra Ân Thiên Thiên ngay, cậu bé mỉm cười giang tay ôm lấy Ân Thiên Thiên.
Một đứa trẻ mười tuổi, đã bắt đầu nhổ giò rồi, chỉ có điều không cao lắm, mặc đồ vest nhỏ vừa người, phối với áo khoác caro, Lâm Vũ Văn toát ra phong cách của nước Anh, cộng với đôi mắt xanh sẫm của câu bé, rõ ràng có thể khiến một người xao động chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn cậu bé trước mặt mình, rồi duỗi tay vuốt ve má của cậu bé, cho dù bây giờ cũng bị đôi mắt xanh của cậu bé hút hồn, cô hơi nhướn lông mày, nói: “Ồ, Vũ Văn đã cao đến nhường này rồi à, còn đẹp trai thế nữa, sau này không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi em đấy.”
Đây là lần đầu tiên Trình Uyển gặp Lâm Vũ Văn, cô bé cũng cảm thấy anh này thật đẹp trai, đôi mắt nho nhỏ của cô bé chơm chớp.
Cảnh Nhan Hi cũng chưa từng gặp cậu bé, chỉ thỉnh thoảng nghe Cảnh Thiên Ngọc nhắc đến mấy lần, cũng biết đây chính là người anh rất thân với Ân Thiên Thiên.
Lâm Vũ Văn khẽ nhíu mày, cười nói với Ân Thiên Thiên: “Chị Thiên Thiên, em cần nhiều con gái theo đuổi thế để làm gì? Không phải vợ chưa cưới của em là con gái sao? Năm ấy chúng ta đã ước hẹn với nhau rồi.”
Lâm Vũ Văn lên mười và Lâm Vũ Văn lên năm rất khác nhau, cộng với việc mấy năm nay được nhà họ Lâm bồi dưỡng, mới còn nhỏ tuổi mà cậu bé đã toát ra khí chất của người thừa kế, dù gì nhà họ Lâm cũng chỉ có một đứa cháu duy nhất này thôi, bởi thế bọn họ phải hao tốn hết công sức.
Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, cô nhìn cậu bé trước mặt mình, bây giờ chỉ nhìn Lâm Vũ Văn thôi, Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy cậu bé thật giỏi giang, cộng thêm việc hai người đã từng tiếp xúc với nhau hồi năm năm trước, Ân Thiên Thiên luôn cảm thấy sau này cậu bé sẽ làm được chuyện lớn. Một lời nói đùa của năm ấy, cô chưa từng nghĩ Lâm Vũ Văn sẽ coi là thật, hơn nữa, cho dù hai đứa trẻ thật sự muốn đến với nhau, cô cũng sẽ không phản đối chỉ cần Nhan Hi thích thì cô đều chịu hết, nhưng mà bây giờ…
Khóe môi cô hơi trễ xuống, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, rồi nói: “Vũ Văn…”
Gần như Lâm Vũ Văn cũng nhớ ra Cảnh Nhan Hi đã gặp chuyện không may, sau khi biết chị Ân Thiên Thiên quay trở về, cậu bé bèn vội vàng chạy về từ nước Anh, trên đường về đã biết tất thảy những chuyện Ân Thiên Thiên đã gặp trong khoảng thời gian này, đương nhiên cũng biết bây giờ Nhan Hi như thế nào.
Ân Thiên Thiên ở trong phòng với mấy đứa trẻ, trong số này, Lâm Vũ Văn lớn tuổi nhất, trong mắt cô, dường như Lâm Vũ Văn là em trai của mình vậy, hai người đã từng trải qua quá nhiều chuyện, đương nhiên tình cảm dành cho cậu bé cũng khác. Cô kéo tay Lâm Vũ Văn, hỏi về tình hình gần đây của cậu bé, Lâm Vũ Văn ngoan ngoãn trả lời hết mọi câu hỏi của cô, gương mặt bộc lộ ra vẻ dựa dẫm vào Ân Thiên Thiên
Trong nhà họ Lâm, từ trước đến nay cậu bé chưa từng dựa dẫm vào ai.
Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh vừa lên mạng vừa trao đổi về bệnh tình của Cảnh Nhan Hi với bác sĩ từ các bệnh viện lớn. Trong khoảng thời gian này, thậm chí đến nhà họ Cảnh cũng ít sang, Ân Thiên Thiên rút lui khỏi cuộc thi để ở nhà, toàn tâm toàn ý chăm sóc Cảnh Nhan Hi, trong mắt cô, không ai quan trọng hơn con mình cả…
“Chị Thiên Thiên, để em lên thăm em ấy, được không?” Đột nhiên Lâm Vũ Văn mở miệng hỏi, đôi mắt xanh rất hút hôn người: “Em mang quà đến cho em ấy đây.”
Vừa nói dứt lời, người vệ sĩ đang đứng cách Lâm Vũ Văn một khoảng xa, cầm lấy chiếc va ly đưa cho cậu bé.
Sau hai giây im lặng, rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng nhẹ nhàng gật đầu, rồi dặn Cảnh Thiên Tức dẫn cậu bé lên trên.
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, Ân Thiên Thiên đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, cùng anh tra cứu tài liệu, chẳng mấy chốc sau, người nhà họ Lâm đã đến.
Cảnh Liêm Uy không hề thấy ngạc nhiên chút nào, trong mấy năm nay, càng lúc quan hệ giữa nhà họ Lâm và Lâm Vũ Văn càng căng thẳng, nếu như không thể thoát ra được, anh thật sự tin rằng dù có phải ra đường xin ăn, cậu bé cũng không muốn ở lại nhà họ Lâm nữa.
Lâm Dĩ và Tần Nghi đi vào trong, mỉm cười bắt tay Cảnh Liêm Uy, thái độ rất khiêm nhường, họ mỉm cười hỏi: “Vũ Văn không biết điều, vừa xuống máy bay đã chạy sang đây rồi, chúng tôi lo lắng nó làm phiền hai người, nên đến đón con về.”
Cảnh Liêm Uy nhếch môi, im lặng vài giây mới nói: “Cậu ấy đến thăm Thiên Thiên, vốn dĩ hai người họ rất thân thiết với nhau, có quấy rầy gì đâu, bây giờ đang chơi với mấy đứa nhỏ ở trên lầu ấy, nếu như anh Lâm và mợ Lâm không có chuyện gấp, thì ở lại ăn xong bữa cơm rồi hẵng đi.”
Nói dứt lời, Cảnh Liêm Uy cũng không cho bọn họ cơ hội từ chối, anh lập tức dặn người làm đi nấu cơm, thái độ rất kiên quyết.
Lâm Dĩ và Tần Nghi cũng ngại từ chối, chỉ đành nhìn nhau rồi ngồi xuống, trò chuyện với Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, bây giờ bọn họ hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn lên lầu.
Trong căn phòng của Cảnh Nhan Hi.
Đây là lần thứ hai Lâm Vũ Văn gặp Cảnh Nhan Hi, sau khi Cảnh Nhan Tức đưa cậu bé lên đây bèn đi kiếm chút đồ ăn. Cả ngày nay cậu bé ấy vẫn chưa ăn gì cả, cảm thấy hơi đói, nên để Lâm Vũ Văn đi vào một mình.
Lâm Vũ Văn cởi áo khoác ra, chậm rãi đi lại bên giường của cô bé, đôi mắt xanh sẫm toát ra vẻ tò mò.
Lần đầu tiên gặp Cảnh Nhan Hi, là lúc cô bé mới sinh được ba ngày, Cảnh Liêm Uy bận rộn tìm kiếm Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi được gửi nhờ ở nhà Cảnh Thiên Ngọc. Lúc cậu bé xuất hiện trong nhà họ Cảnh, trên người đầy rẫy vết thương, Cảnh Thiên Ngọc sợ hết hồn, vội vàng dẫn cậu bé vào nhà, rồi tìm hộp thuốc, Cảnh Nhan Hi được đặt trên ghế sô pha.
Bé Nhan Hi cũng không khóc quấy, chỉ nằm trên ghế sô pha, quơ quơ đôi tay nhỏ nhắn của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!