Chỉ một câu nói, Cảnh Liêm Uy đã kéo cấp bậc của Mộc Yên Nhiên xuống thấp hơn rất nhiều.
Điều kiện gả vào, như vậy không phải là đang nói Mộc Yên Nhiên có thể gả vào đây căn bản chính là một sự giao dịch sao?
Sắc mặt của bà cụ có chút khó coi, đặc biệt là khi nhắc đến vấn đề cháu chắt tương lai của bà ta, bà ta vô cùng bất mãn!
Hung hăng gõ cây gậy trong tay xuống đất, bà cụ nói: “Cảnh Liêm Uy! Không phải là còn Ân Thiên Thiên sao? Trọng bụng cô ta chính là cháu chắt của nhà họ Cảnh, con của cô ta vừa được sinh ra sẽ lập tức bế đến chỗ Yên Nhiên, mẹ của nó chính là Yên Nhiên! Ân Thiên Thiên đó ngay cả tư cách sinh cháu chắt cho nhà họ Cảnh cũng không có!”
Cảnh Liêm Uy lạnh nhạt nhìn bà cụ, khoé miệng khẽ nhếch lên đầy trào phúng, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nếu như đã không hài lòng về cô ấy như vậy vậy thì tại sao mà phải giành đứa bé trong bụng của cô ấy chứ? Mộc Yên Nhiên ngay cả một điều kiện cơ bản nhất của phụ nữ cũng không có, vậy mà bà vẫn cố chấp muốn cháu lấy cô ta, cháu thật sự là không biết, bà nội của cháu thì ra lại trông ngóng cháu đoạn tử tuyệt tôn đó!”
Xoảng!
Một tiếng động khủng khiếp, cây gậy trong tay bà cụ lập tức trực tiếp gõ vào trên bàn cà phê trước mặt, tấm kính trong suốt đó lập tức bị gõ đến vỡ nát, khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Cảnh đều lập tức áp sát vào nhau, sợ là có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nhìn chiếc bà cà phê vỡ nát trước mặt, mảnh thuỷ tinh rơi vỡ khắp nơi, nhưng thần sắc của Cảnh Liêm Uy vẫn không hề thay đổi mà đứng ở đó.
Mấy lời ‘đoạn tử tuyệt tôn’ như thế này mà lọt vào tai của người già là vô cùng nghiêm trọng, thậm chí là ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ đến, đây là một loại kiêng kỵ, càng là một sự cấm kỵ.
Nhưng Cảnh Liêm Uy lại ung dung hờ hững nói ra như vậy.
“Cảnh Liêm Uy! Cháu đang nói bậy bạ cái gì vậy!” Một tiếng quát tức giận vang lên, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước lập tức chạy xuống bảo vệ trước mặt Cảnh Liêm Uy, nhưng bà cụ lại bước lên trước một bước nói: “Cảnh Liêm Uy, bà là bà nội của cháu! Cháu rốt cuộc là có tôn trọng bà không? Bà làm chuyện gì có chuyện nào không phải là vì muốn tốt cho cháu chứ, mà cháu phải nói ra những lời như vậy? ‘Đoạn tử tuyệt tôn’ là sao? Nhà họ Cảnh chúng ta làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy!”
Toàn bộ người nhà họ Cảnh đều vì lời nói này của bà cụ mà khẽ chấn kinh, ai cũng không ngờ bà ta lại nói ra lời như vậy.
Cơ thể thẳng tắp đứng yên tại chỗ, Cảnh Liêm Uy nhếch khoé môi tiếp tục nói: “Bà bảo cháu lấy một người phụ nữ không thể sinh con, không phải là ép cháu ‘đoạn tử tuyệt tôn’ chứ còn là gì nữa? Rõ ràng là biết trọng bụng Thiên Thiên đang mang con của cháu, bà vẫn khăng khăng cố chấp mà năm lần bảy lượt hại cô ấy, bà có nghĩ đến cảm xúc của cháu qua không?”
Bà cụ Cảnh bị tức đến sắc mặt đều trắng bệch, mà Mộc Yên Nhiên đứng ở trung tâm của cơn bão cũng không tốt lành gì.
Cảnh Liêm Uy vậy mà lại nói ra những lời như vậy trước mặt cô ta, bảo cô ta làm sao mà chịu được đây?
Cô ta phí hết tâm tư chính là vì muốn trở thành ‘mợ ba của nhà họ Cảnh’, nhưng đến cuối cùng cô ta lại được biết trong lòng của ‘chồng’ cô ta những điều này căn bản chỉ là một trò cười! Trái tim cô ta vô cùng khó chịu…
Bà cụ Cảnh tức giận giơ cây gậy trong tay mình lên! Cảnh Liêm Uy cười lạnh rồi đưa tay đẩy người mẹ đang bảo vệ ở sau người mình ra, rồi cứ như vậy mà cứng rắn chịu đựng gậy của bà cụ!
Khi phần lưng rắn chắc bị nhận một đòn thật mạnh, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà khẽ rên một tiếng.
Động tác của người đang trong cơn tức giận có lực sát thương lớn nhất!
Một vị tanh ngọt truyền đến trong khoang miệng, Cảnh Liêm Uy mím môi không nói gì mà vẫn khinh miệt đưa mắt nhìn bọn họ.
Cảnh Liêm Bình vừa về tới nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức tiến lên trước kéo Cảnh Liêm Uy ra, bà cụ Cảnh cũng bị một gậy vừa nãy của mình làm giật mình ngây ngốc, trong ba đứa cháu nội, đứa cháu mà bà ta không nỡ nhất chính là Cảnh Liêm Uy, trong lòng bà ta luôn có thêm một chút áy náy với anh, nhưng bây giờ chính bà ta đã ra tay đánh anh rồi…
“Liêm Uy…”
“Liêm Uy…”
Vi Gia Huệ và Mộc Yên Nhiên đồng thời kêu lên, nhưng Cảnh Thiên Ngọc lại trực tiếp ngăn cách Mộc Yên Nhiên ra ngoài.
Sắc mặt Vi Gia Huệ trắng bệch nhìn Cảnh Liêm Uy ở trước mặt mình, trong lòng đau nhói không chịu được, đây là đứa con trai mà mình nuôi lớn, làm sao mà không có chút tình cảm nào được? Ngay cả sắc mặt của Cảnh Nguyên Phước cũng trở nên khó coi.
Bà cụ Cảnh lập tức dấy lên cảm giác như mình đã làm tức giận đám đông rồi, cả phòng khách không ai lên tiếng nói gì hết!
Bà cụ Cảnh lại vô cùng cố chấp, bà ta cứ mím chặt môi, không chịu chùn bước chút nào cả.
Cảnh Liêm Uy kìm nén mùi vị tanh nồng trong miệng xuống rồi mới lên tiếng nói: “Bà nội, có một ngày bà sẽ hối hận!”
Một câu vừa dứt, trái tim của bà cụ Cảnh đột nhiên nảy lung lay từng hồi, nhưng rất nhanh lại kiên định, không thèm quan tâm đến ai mà quay người đi về phòng của mình, Vi Gia Huệ ở đằng sau thì lập tức tìm bác sĩ đến cho Cảnh Liêm Uy, lo lắng không nguôi…
Chỉ có mỗi Mộc Yên Nhiên đứng ở một bên, căn bản là ngay cả cơ hội tiến gần cũng không có nữa…
Trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố T, Ân Thiên Thiên mỗi ngày đều trồng hoa trồng cỏ ở đây, Đậu Đậu cũng đã được đưa đến đây rồi, mỗi ngày đều chạy nhảy lung tung trong vườn hoa. Nhìn thấy mùa hè của năm nay rất nhanh cũng đã qua rồi, mỗi ngày dần dần trở nên lạnh hơn, bụng của Ân Thiên Thiên cũng càng lúc càng lớn lên, bây giờ ngay cả buổi tối khi ngủ muốn trở mình cũng có chút khó khăn…
“Mợ chủ, uống ly sữa bò đi.” Thím Chung bưng một ly sữa bò đến, vẻ mặt hiền từ.
Nhận lấy ly sữa bò, Ân Thiên Thiên không hề do dự mà uống hết đi, sau đó đưa ly không cho thím Chung rồi nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Cảnh Liêm Uy có đến không?”
Thím Chung mỉm cười đến híp mắt lại, nói: “Mợ chủ nhớ cậu ba rồi sao?”
Một câu nói đùa, nhưng vẫn khiến cho khuôn mặt của Ân Thiên Thiên bất giác đỏ lên như trước giờ vẫn vậy…
Cho dù cô đã từng kết hôn, cho dù cô đã trở thành một người mẹ, nhưng mỗi một lần nhắc đến anh ấy, cô vẫn nhịn không được mà khẽ đỏ mặt, cũng giống như là bây giờ vậy.
Thím Chung và chú Chung là những người già trước đây đã từng chăm sóc cho Cảnh Minh Đức, sau này Cảnh Minh Đức rời đi bọn họ đã về quê cũ, mãi cho đến nhiều năm trước đây lại được Cảnh Liêm Uy đón tới đây, bây giờ là lần đầu tiên nhìn thấy Ân Thiên Thiên, là người phụ nữ mà cậu chủ của bọn họ yêu thương.
“Nếu như cậu Minh Đức và cô Cẩm Hi nhìn thấy cô nhất định sẽ rất thích cô cho xem.” Thím Chung mỉm cười nói, có lẽ là do tuổi tác đã cao nên cả người bà luôn mang đến một cảm giác rất hiền từ và vui vẻ, đối xử với Ân Thiên Thiên cũng cực kỳ tốt: “Nhưng mà chỉ tiếc là bọn họ không được nhìn thấy cảnh tượng cậu ba kết hôn và làm ba rồi.”
Nhắc đến chuyện này Ân Thiên Thiên không nhịn được mà tò mò lên, nhẹ giọng hỏi: “Thím Chung, bọn họ…qua đời như thế nào?”
Cô chỉ nghe nói đó là một vụ tai nạn máy bay thôi, nhưng nhìn bộ dạng của Cảnh Liêm Uy thì hiển nhiên là điều đó không có đơn giản như vậy, nhất thời Ân Thiên Thiên lại trở nên hiếu kỳ lên, sau đó thì nhẹ giọng hỏi thím Chung: “Cháu chỉ nghe nói là bọn họ bị tai nạn máy bay…”
Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt thím Chung có hơi trở nên mập mờ, giống như là trong phút chốc bà ta đã quay về rất nhiều rất nhiều năm trước rồi vậy, nhẹ giọng mà nói: “Bọn họ à, bọn họ bị một người phụ nữ tên là ‘Tô Nương’ hại chết đó! Bởi vì người phụ nữ đó mà cậu ba mới có mấy tuổi của chúng tôi đã phải tận mắt nhìn chiếc máy bay chở ba mẹ của cậu ấy phát nổ trong không trung khi vừa mới cất cánh, chuyện này cho đến bây giờ vẫn còn nghẹn lại trong trái tim của cậu ba, có làm sao cũng không thể cởi bỏ được…”
Tô Nương…
Lời vừa thốt ra, Ân Thiên Thiên liền nhớ ngay đến lần trước lúc nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói chuyện điện thoại ở Nam Uyển, lúc đó không phải cũng có nhắc đến Tô Nương sao?
Đó rốt cuộc là người như thế nào?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng khẽ chuyển động, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên lại tò mò về một người lạ như vậy!
Khó mà kìm chế được sự ngứa ngáy trong lòng, Ân Thiên Thiên trực tiếp mở miệng hỏi: “Thím Chung, Tô Nương đó là một người như thế nào vậy, thím có biết không? Tại sao bà ta lại hại chết ba mẹ của Liêm Uy chứ?”
Chuyện của năm đó Ân Thiên Thiên không biết nhiều, phần lớn là do Cảnh Liêm Uy không muốn nhắc đến, cô cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng bây giờ đột nhiên có cơ hội như vậy, có như thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Thím Chung thở dài một hơi, trong tay nắm chặt ly sữa bò đã uống cạn của Ân Thiên Thiên, bà đưa tay chỉnh sửa áo khoác cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Tô Nương à, cô ta hơn hai mươi năm trước là một gái hạng sang nổi tiếng nhất ở thành phố T, lúc đó tôi nghe nói gần như là hai phần ba thiếu gia danh môn ở cả thành phố T này đều có dây dưa với cô ta, tôi đã từng gặp cô ta một lần khi đến nhà họ Mộc đưa đồ cho ông cụ …”
Nói xong, thím Chung lại quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Cô ta rất giống cô, cho dù là tướng mạo hay là tính tình trước khi cô ta thay đổi cũng rất giống cô, kiên cường mà cũng dũng cảm, nhưng mà cô ta không có lương thiện như thế, cuối cùng cô ta lại lợi dụng dung mạo xinh đẹp của mình mà khuấy đảo cả thành phố T này đến long trời lở đất, tôi nghe nói sau này khi tìm thấy cô ta, gần như là các gia tộc ở cả thành phố T này đều hành động, người phụ nữ đó làm rất nhiều chuyện xấu, cũng rất đáng thương…”
Ân Thiên Thiên nghiêm túc lắng nghe, lòng cô tràn đầy một sự hiếu kỳ vô hạn với người phụ nữ giống như là truyền kỳ này.
“Cô ta đã từng sinh một đứa con, nghe nói là bé gái, sau này tôi cũng về quê rồi nên cũng không rõ tình cảnh của cô ta, nhưng mà phảng phất cũng nghe được một số tin tức…” Thím Chung tiếp tục nói: “Nghe nói đứa bé gái đó là do cô ta sau khi bị cưỡng hiếp đã bất đắc dĩ để lại, bản thân cô ta cũng kêu đứa bé đó là ‘nghiệt chủng’…”
Bé gái?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!