Bất luận thầy Đường nói như thế nào, Cảnh Liêm Uy cũng làm ngơ, cuối cùng thầy Đường không thể không ra tay, lại một lần nữa đánh ngất Cảnh Liêm Uy, chỉ là lần này phải chiến đấu với Cảnh Liêm Uy hơn một tiếng mới ra tay được!
Nếu như là bình thường, có lẽ mấy người bọn họ đều không thể đánh lại được Cảnh Liêm Uy, dù sao bản lĩnh của Cảnh Liêm Uy không chỉ có một mình ông ta dạy, nhìn bây giờ Cảnh Liêm Uy đang lo lắng, bất an, tức giận, mới có nhiều sơ hở như vậy….
Đưa Cảnh Liêm Uy quay lại giường, lần đầu tiên đánh nhau vẫn kinh động đến bà cụ, bà cụ yên tĩnh đứng bên cạnh giường, không chút do dự lên tiếng; “Đã không nghe lời như vậy, ta sẽ để cháu ngoan ngoãn nằm bất động trên giường!”
Nói xong, bà cụ quay người rời đi, để lại bác sĩ gia đình tiêm thuốc cho Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Thiên Ngọc và người bên cạnh, không nói gì, chỉ là trong lòng hai người bọn họ rõ ràng không giống nhau!
Rốt cuộc bác sĩ gia đình cũng khuất phục dưới sự uy nghiêm của bà cụ, tiêm thuốc cho Cảnh Liêm Uy, lượng thuốc không lớn, có thể để Cảnh Liêm Uy giữ lại được lý trí của mình nhưng cả người yếu ớt không có chút sức lực nào, cái này cũng xem như là chính thức tuyên bố cả nhà họ Cảnh và thành phố T tiến vào một kiểu mẫu rất tinh tế!
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nhìn Cảnh Liêm Uy, cau mày lâu đến mức không giãn ra được, Vi Gia Huệ sợ liều lượng thuốc mê sẽ làm hại đến cơ thể của Cảnh Liêm Uy, dường như chỉ cần thoát khỏi bà cụ sẽ đi qua xem Cảnh Liêm Uy, ngay khi chỉ là một cái liếc mắt!
Trong nhà cũ của nhà họ Cảnh rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang run rẩy chờ đợi cơn bão ập đến, mà thế giới bên ngoài lại đột nhiên thay đổi….
Cả đêm Cảnh Liêm Uy không quay về, Ân Thiên Thiên ở nhà đợi cả một đêm.
Cơn mưa nhỏ bên ngoài cửa sổ rả rích cả đêm, khiến cho lòng người bất an.
Ân Thiên Thiên bụng đã to, không ngủ được ngồi trên sofa đợi anh quay về, nhưng không ngờ đợi Cảnh Liêm Uy trở về, lại là đợi tin tức khiến cả thành phố T bùng nổ!
Sáng sớm, thành phố T lại bước vào mùa hè, ngay cả khi mưa suốt một đêm, ngày hôm sau mặt trời vẫn rực rỡ, khiến người khác ngưỡng mộ, Ân Thiên Thiên đứng dậy, theo bản năng bật ti vi lên, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho Cảnh Liêm Uy, từ tối qua đến giờ vẫn luôn tắt máy, không có người nhận, từ đầu đến cuối nhìn một cách đầy thất vọng.
– Theo thông tin mới nhận được, 7h sáng nay nhà họ Cảnh đưa ra một thông báo, nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc sẽ liên hôn với nhau, cô chủ nhà họ Mộc sẽ kết hôn với cậu ba nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy, đối với chuyện này, trước đó hai nhà đã thừa nhận, hơn nữa từ sáng nay, gia đình nhà họ Cảnh đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới….
“Bang” một tiếng, một âm thanh ing tai nhức óc vay lên, cốc sữa trong tay Ân Thiên Thiên rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh, cô cứng nhắc quay đầu lại xem tin tức, bên trên là bức ảnh trước đây của Mộc Yên Nhiên và Cảnh Liêm Uy bị người khác chụp trộm, người dẫn chương trình vẫn còn đang nói cái gì đó nhưng Ân Thiên Thiên lại không hề nghe thấy, cô chỉ nghe thấy câu kia….
Nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc liên hôn với nhau?
Mộc Yên Nhiên muốn gả cho Cảnh Liêm Uy?
Cô hít một hơi thật sâu, Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn vào ti vi, đúng lúc đó điện thoại trong nhà và điện thoại di động của cô vang lên, căn phòng vắng vẻ đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào.
– Bảy giờ sáng nay, bà cụ Cảnh ra ngoài tập thể dục đúng lúc gặp phóng viên chúng tôi, sau đó bà cụ Cảnh đã chính miệng xác thực thông tin này, đồng thời chúng tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc Ân Thiên Thiên đóng vai trò gì trong đoạn tình cảm này? Cô ấy vừa được chứng thực không phải là cô chủ nhà họ Ân, lúc này cô ấy nên ở đâu?
Khuôn mặt tái nhợt, Ân Thiên Thiên thu lại ánh mắt, rất lâu cũng không câu gì, trong căn phòng tràn ngập âm thanh của tiếng chuông điện thoại, Ân Thiên Thiên hoàn toàn làm ngơ, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy.
Trên ti vi vẫn đang chiếu tin tức giữa cô và Cảnh Liêm Uy, sau đó lại chiếu đến nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc, tất cả những thứ này rõ ràng vô cùng châm biếm, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu sau đó từ từ thu dọn những thứ trên sàn nhà, quay người đi vào phòng ngủ.
Hôm nay, cô phải đi đến bệnh viện để kiểm tra.
Chỉ mấy ngày nữa đứa bé đã được tám tháng, mà mấy ngày trước Cảnh Liêm Uy còn hứa sẽ đi cùng cô!
Mặc một chiếc váy liền, eo cao, một đôi giày bale bình thường, Ân Thiên Thiên đeo một cái túi lớn đi ra khỏi nhà, mọi thứ trông giống như bình thường, dường như không có gì khác, chỉ là trong lòng cô hiểu rất rõ, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi!
Cảnh Liêm Uy muốn kết hôn với Mộc Yên Nhiên?
Là thật sao?
Trên một chiếc xe taxi bình thường, Ân Thiên Thiên cả đường đi đều thất thần, đã đến được bệnh viện Nam Tự, nhưng lại không ngờ có người biết được lịch trình của cô, sớm đã đứng đợi ở đây, nếu như không phải đúng lúc chị Linh đưa một bệnh nhân đi ra, nhìn thấy cô, có lẽ đoán được cô đang bị bao vây, chỉ là đáng tiếc Ân Thiên Thiên có thể trốn được mùng một, nhưng vẫn không thể trốn được qua mười lăm!
Trong khoa phụ sản, Ân Thiên Thiên yên tĩnh nằm trên giường, bác sĩ Diêu cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho cô, như thường lệ, Ân Thiên Thiên không hề quan tâm đến giới tính của đứa bé, chỉ nằm yên, lắng nghe nhịp tim của đứa bé, đột nhiên cảm thấy cả cơ thể mình dường như tràn đầy năng lượng.
Đương nhiên bác sĩ Diêu cũng nhìn thấy được tin tức sáng nay, cả thành phố T vô cùng ồn ào, nhưng rõ ràng người trong cuộc lại rất thoải mái, giống như không phải chuyện của mình, một mình đi kiểm tra, một mình kiên cường trải qua!
“Đứa bé rất khỏe mạnh, phát triển rất tốt.” Bác sĩ Diêu chỉnh lại quần áo cho Ân Thiên Thiên, sau đó đỡ cô ngồi dậy, tiếp tục nói: “Có thể nhìn ra được, khoảng thời gian này cô được chăm sóc rất tốt.”
Ân Thiên Thiên mỉm cười gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Đúng là Cảnh Liêm Uy chăm sóc cô rất tốt, đặc biệt là sau khi cô mang thai!
Ngồi trước bàn làm việc, Ân Thiên Thiên nghiêm túc lắng nghe những lời dặn dò của bác sĩ Diêu, dù sao từ giờ cho đến ngày sinh cũng không xem là quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, rất nhiều thứ cô phải bắt đầu tiếp xúc, chú ý, vì vậy cô rất nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi bác sĩ Diêu nói xong, ngước mắt lên, phiền não nhìn cô, sao đó nhớ lại, đột nhiên khẽ cười nói: “Cô không cần phải lo lắng, những thứ này tôi đã ghi chép lại và đưa cho bác sĩ Cảnh rồi, mỗi lần cô qua khám, anh ấy đều tự mình xem qua bệnh án của cô, thỉnh thoảng sẽ làm phiền tôi về việc chăm sóc cô….”
Lời nói vừa rơi xuống, Ân Thiên Thiên bất giác có chút thất thần.
Anh đối xử với cô, đã đến bước này rồi sao?
Vậy, bây giờ tin tức đang lan truyền cả thành phố T là gì?
Giống như nhìn ra được sự nghi ngờ của Ân Thiên Thiên, bác sĩ Diêu không nói gì nữa, chỉ rót cho cô một cốc nước, quay sang làm việc của mình, cũng không hiểu được rốt cuộc Ân Thiên Thiên đã lâm vào cuộc giao chiến như thế nào.
Rất lâu sau, Ân Thiên Thiên đứng dậy, nói cảm ơn, sau đó rời đi, bác sĩ Diêu mỉm cười đưa cô ra khỏi khoa phụ sản.
Cho dù thế nào, nếu như không nghe thấy Cảnh Liêm Uy chính miệng xác nhận, cô sẽ không tin! Sẽ không tin người đàn ông vì cô mà sẵn sàng rời khỏi nhà họ Cảnh, có thể quay người kết hôn với người phụ nữ khác!
Hơn nữa, trong lòng cô vẫn vô cùng tin tưởng anh, không phải sao?
Khẽ dương khóe miệng, Ân Thiên Thiên xoa bụng, khẽ nói; “Bảo bối, chúng ta tin tưởng ba lần này có được không?”
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên cảm thấy có ánh sáng chiếu vào mặt mình, theo bản năng cô nhìn qua, những phóng viên vẫn luôn trông giữ ở cửa bệnh viện Nam Tự đang ùn ùn lao đến, nếu như không phải bảo vệ vẫn luôn chú ý đến tình hình, có lẽ Ân Thiên Thiên đã bị xô ngã rồi!
– Cô Ân, lúc này có tin tức truyền ra cô không phải là cô chủ nhà họ Ân, bây giờ cậu ba nhà họ Cảnh lại cưới một người phụ nữ khác, chuyện này có phải là có liên quan đến thân thế của cô?
– Cô Ân, nếu như cậu ba nhà họ Cảnh kết hôn với cô chủ nhà họ Mộc, vậy đứa bén trong bụng cô sẽ phá bỏ sao?
– Cô Ân, xin hỏi sẽ cư xử thế nào với cậu ba nhà họ Cảnh và đứa bé trong bụng mình?
– Cô Ân, xin hỏi có phải cô muốn bán đứa bé trong bụng cho nhà họ Cảnh để đổi lấy vinh hoa phú quý?
– Cô Ân, sau khi chuyện này xảy ra cậu ba nhà họ Cảnh vẫn không xuất hiện, xin hỏi cô có biết cậu ấy đang ở đâu không?
……
Từng câu hỏi được đặt ra với Ân Thiên Thiên, bị tất cả mọi người vây quanh, mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện Nam Tự dường như đã được huy động toàn bộ, nhưng cũng chỉ có thể bảo về được Ân Thiên Thiên không bị người khác xô ngã, đột nhiên có chút hỗn loạn.
– Cô Ân, xin cô hãy trả lời tất cả những câu hỏi của chúng tôi!
– Cô Ân, xin hỏi có phải cô mượn thân nhận cô chủ nhà họ Ân để kết hôn với cậu ba nhà họ Cảnh không? Nếu đúng như vậy, có phải là cô đã cướp đi cuộc hôn nhân của cô Ân Tinh?
– Cô Ân, cô sẽ lựa chọn sinh đứa bé ra hay là đưa đứa bé rời đi? Nhà họ Cảnh có trả công gì không?
– Cô Ân, lúc cô gả cho cậu ba nhà họ Cảnh, theo thông lệ của nhà họ Cảnh người vào cửa nhà họ Cảnh sẽ được cho một phần hạng mục của nhà họ Cảnh, nhưng theo như chúng tôi được biết, đến bây giờ phần liên quan đến cô vẫn chưa khởi công, có phải vì nhà họ Cảnh không hài lòng về cô?
……
Ân Thiên Thiên bị phóng viên và ánh đèn bao quanh có chút khó thở, hai tay ôm chặt lấy bụng mình.
Đột nhiên, đám đông bị một người từ bên ngoài tách ra!
Sau đó Ân Thiên Thiên nhìn thấy tất cả ánh sáng đều chuyển qua, nheo mắt lại, Ân Thiên Thiên cảnh giác nhìn người đang đi đến, trái tim vẫn treo lơ lửng vì tin tức sáng ngày hôm nay lại đột nhiên hạ xuống.
Mộc Yên Nhiên!
Mộc Yên Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh da trời rất đơn giản, cả người trông vô cùng quyến rũ, thậm chí còn có thể nhìn ra khuôn mặt vì tin tức kết hôn bất ngờ mà ửng đỏ.
– Cô Mộc, xin hỏi cuộc hôn nhân của cô và cậu ba nhà họ Cảnh là thật sao? Thời gian đã được quyết định xong rồi đúng không?
– Cô Mộc, xin hỏi sao hai người lại đột nhiên muốn kết hôn? Có phải trước đây đã từng nghĩ đến rồi?
– Cô Mộc, về đứa bé trong bụng của Ân Thiên Thiên, cô có suy nghĩ gì? Hay là sau này cô muốn tự mình sinh?
– Cô Mộc…..
Từng câu hỏi cũng được đặt ra với Mộc Yên Nhiên, nhưng khác với Ân Thiên Thiên không nói một lời, Mộc Yên Nhiên lại mỉm cười ngước mắt lên nhìn những phóng viên trước mặt, nhẹ nhàng trả lời: “Các vị, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, về chuyện hôn sự của tôi và Cảnh Liêm Uy….”
Ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên ở trước mặt, trong ánh mắt của Mộc Yên Nhiên không hề che giấu niềm kiêu hãnh và tự hào!
“Chuyện hôn sự của tôi và cậu ba nhà họ Cảnh là thật!” Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên nói một cách rất mạnh mẽ, sau đó còn nói: “Hôn sự sẽ được tổ chức sớm thôi, đến lúc đó hi vọng các vị nhà báo, bạn bè có thể nể mặt đến để dự lễ kết hôn của chúng tôi.”
Chỉ vài câu nói, đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng của người khác.
Ân Thiên Thiên chỉ yên tĩnh đứng ở đó nhìn cô ta, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.