Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 245: BÀ CỤ THỰC TẾ
Một lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy mới tiến về phía trước một bước, lặng lẽ đứng ở trước mặt cô, đưa tay sờ nhẹ lên vết thương trên trán cô. Chỗ này, còn chưa rửa sạch này….
Trong phòng phẫu thuật các bác sĩ cùng y tá đều thấy anh vào. Thế nhưng lúc này không có ai để ý tới anh.
Đứng trước mặt Ân Thiên Thiên , Cảnh Liêm Uy tự cầm bông, cồn, kẹp, từng chút từng chút dịu dàng xử lý vết thương trên trán cô. Ánh mắt phượng dịu dàng khiến toàn bộ mọi người trong phòng phẫu thuật đều ngơ ngẩn cả người.
Nhìn vết thương trên trán cô Cảnh Liêm Uy lại nhớ tới bộ dạng quỳ gối trước mặt người khác cầu xin của cô, đau đến mức trái tim anh như thắt lại.
Thiên Thiên của anh, một Thiên Thiên kiêu ngạo đến nhường nào chứ….
Vì con của họ mà từ bỏ tự tôn từ bỏ tất cả mọi thứ để cầu xin người khác…
“Bác sĩ Cảnh, làm phiền cậu giải quyết xong thì tiện khâu vết thương lại.” Đột nhiên, bác sĩ Diêu mở miệng nói một câu, dứt lời quay người rời khỏi phòng phẫu thuật….
Cuộc phẫu thuật này cuối cùng cũng xong rồi. Phần kết để Cảnh Liêm Uy tự làm đi.
Bác sĩ Diêu cùng bác sĩ Dương mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, không ít y tá cũng ra theo sau. Chỉ còn lại mấy người y tá chờ ở đó giúp đỡ Cảnh Liêm Uy rửa vết thương. Câu nói của bác sĩ Diêu chính là để Cảnh Liêm Uy tự khâu vết thương cho Ân Thiên Thiên. Những tình huống như vậy bình thường đều do các y tá hoàn thành. Nhưng bây giờ lại giao cho vị bác sĩ kiêu ngạo kia của bệnh viện Nam Tự.
Đi đến bên bàn phẫu thuật, Cảnh Liêm Uy nhìn mảng da nhỏ đang lộ ra, anh cũng không hiểu về phụ khoa lắm. Nhưng là bác sĩ anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết, bác sĩ Diêu không chỉ bảo vệ Ân Thiên Thiên, mà còn bảo vệ cả con của họ.
Lần đầu tiên, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cảm thấy khoé mắt có chút cay nóng.
Tay phải hơi giơ ra, chờ y tá bên cạnh lập đưa kim khâu chuyên dụng tới.
Nghe mọi người đồn đại, bác sĩ ngoại khoa Cảnh Liêm Uy của bệnh viện Nam Tự có một nút thắt phẫu thuật rất đẹp. Họ đều chưa từng nhìn qua. Vậy mà bây giờ lại có cơ hội như vậy.
Đôi mắt phượng dịu dàng chắt chứa, Cảnh Liêm Uy biết rất rõ Ân Thiên Thiên bây giờ đã được gây tê nên sẽ không có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng anh vẫn không nhịn được quay đầu, cúi người bên tai cô nhẹ nói một câu: “Thiên Thiên ngoan, anh nhẹ tay một chút, em sẽ không đau đâu.”
Các y tá đứng xung quanh nhìn cảnh này đỏ mặt cười trộm. Trong nháy mắt, Cảnh Liêm Uy động tác nhanh chóng đã bắt đầu khâu lại vết thương. Kim khâu đưa lên đưa xuống phút chốc vết thương đã được khâu lành lại. Cuối cùng Cảnh Liêm Uy cũng không phụ sự mong đợi của mọi người khâu một nút kết phẫu thuật đẹp cho Ân Thiên Thiên. Chỉ là hiện tại đều khâu những mũi khâu thẩm mỹ, đợi đến miệng vết thương lại rồi thì cũng sẽ không nhìn thấy nữa.
Làm xong hết tất cả, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng thay quần áo đi theo y tá cùng đẩy Ân Thiên Thiên đến phòng bệnh, Hơn nữa còn là cố ý lách qua nhóm người đứng ngoài cửa kia. Khiến cho đám người ngoài kia chỉ thông qua bác sĩ Diêu biết được tin Ân Thiên Thiên đã thoát khỏi nguy hiểm, đứa bé cũng đã giữ lại được, nhưng lại đợi rất lâu mà không thấy Ân Thiên Thiên đi từ phòng phẫu thuật ra……
……
Trong phòng bệnh.
Ân Thiên Thiên đang yên lặng ngủ say trên giường bệnh, Cảnh Liêm Uy mặc áo khoác trắng ngồi bên giường cô, thỉnh thoảng đưa tay gạt gạt sợi tóc cô. Có những lúc, ngón tay thon dài quấn lấy những sợi tóc của cô thật lâu không nỡ buông ra. Ánh mắt phượng tràn đầy si mê.
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn có chút tái nhợt, trên trán cuốn một lớp băng gạc mỏng. Nhưng cho dù như vậy Cảnh Liêm Uy vẫn cảm thấy Ân Thiên Thiên vẫn đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi. Anh lại càng không kìm được đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ân Thiên Thiên mãi mãi sẽ không biết khi anh biết tin cô mất tích một, anh đã hoảng loạn đến mức nào. Cả người anh mềm ra ngã khuỵu. Đến khi Cát Thành Phong nhắc anh mới hồi thần lại, phải nhanh chóng đi tìm người. Anh như một tên điên bắt đầu lao đi tìm kiếm tung tích của cô…
Có lẽ chưa từng mất đi nên không biết cô quan trọng đến nhường nào. Đến mức sự đau đớn khi ly hôn cũng không sánh nổi với việc lo lắng khi biết Ân Thiên Thiên rơi vào tay “Diêm Vương”. Lúc Ly hôn anh không biết cô vẫn còn yêu anh, hơn nữa anh cũng không biết cô đang mang trong mình đứa con của mình. Giọt máu đào kia không phải tuỳ tiện có thể xóa bỏ. Vậy nên anh dám để cô một mình ở bên ngoài kia dãi nắng dầm mưa, sợ trong tương lai sẽ làm khó cô, cũng sợ hành động của mình trong tương lai cũng sẽ làm cô bị tổn thương. Có điều tất cả mọi chuyện trên đều cần có một tiền đề, đó là Ân Thiên Thiên phải ở trong phạm vi mà anh có thể bảo vệ được cô.
Anh rất hèn hạ cũng rất ích kỉ, đồ của mình sẽ không cho phép bất kì ai động tới. Ân Thiên Thiên rất không may lại yêu phải anh.Vậy là cả đời này trong lòng cô chỉ được có anh!
Thế nhưng khi biết Ân Thiên Thiên bị “Diêm Vương” mang đi, Cảnh Liêm Uy lòng như lửa đốt, không phải một chữ “lo lắng” có thể miêu tả hết được cảm giác này. Anh sợ nhất có một chuyện, đó là bắt đầu từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn có người con gái nào tên Ân Thiên Thiên nữa. Anh sợ về sau chỉ còn nhìn thấy thể xác của Ân Thiên Thiên…
Như vậy, anh nhất định không chịu đựng được…
Cúi người xuống ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, Cảnh Diêm Uy nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Thiên Thiên, cả đời này em cũng trốn không thoát được đâu, chúng ta đến chết cũng sẽ ở bên nhau…”
Đám người rất nhanh biết được tin, vội vàng từ phòng phẫu thuật chạy qua phòng bệnh. Ân Thiên Tuấn lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên trên giường bệnh, đến Trình Thiên Kiều cũng chạy tới. Một đám người đến vây quanh trong phòng bệnh nhìn cô.
“Bác sĩ Diêu, chắt của tôi không sao chứ?” Bà cụ vừa thấy bác sĩ Diêu tới kiểm tra lập tức mở miệng hỏi, lời nói vội vàng tất cả đều vì lo tới đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên.
Bác sĩ Diêu nhìn thoáng qua bà cụ nhẹ nhàng trả lời: “Bà yên tâm đi, người lớn và đứa trẻ đều không sao, giữ được rồi.”
Có câu trả lời xác thực, đồng thời Ân Thiên Thiên nằm yên lặng ở đây trước mặt mọi người, họ mới có thể thật sự yên tâm. Ân Thiên Tuấn nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ Diêu, xin hỏi tình hình em gái tôi thế nào rồi ạ? Có ảnh hưởng gì tới sau này không?”
“Yên tâm đi, cô ấy chạy đến rất kịp thời, mặc dù khó giải quyết một chút nhưng cũng may cũng là không có nguy hiểm.” Bác sĩ Diêu kiên nhẫn trả lời, trong lòng có cách nhìn khác biệt đối với nhà họ Cảnh và Ân Thiên Tuấn. “Cô Ân mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng phần lớn là bị thương bên ngoài, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là không có chuyện gì rồi. Chỉ có điều đứa bé trong bụng của cô ấy vừa đầy ba tháng vẫn chưa ổn định, còn chảy máu. Điều này hoàn toàn không tốt cho cả cô ấy và đứa bé. Nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, về sau chú ý một chút là không sao đâu.”
Bà cụ lúc nghe được có ảnh hưởng đến đứa bé suýt nữa thì ngắt lời bác sĩ Diêu, cũng may Cảnh Nguyên Phước giữ bà ta lại. Sau khi nghe không sao thì mới chịu yên tâm.
“Gia Tuệ, con tìm thím Thẩm đến đây cho ta, bảo thím hầm một chút canh tới, cơ thể Thiên Thiên này phải bồi bổ nhiều!” Nói rồi bà cụ bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy một chút, nói tiếp: “Có người vốn cũng không biết làm sao chăm sóc phụ nữ mang thai, kết quả còn chăm sóc đến trong cả bệnh viện thế này. Chút nữa còn hại tôi suýt mất cả chắt! Từ giờ trở đi, tất cả mọi việc của Ân Thiên Thiên đều để tôi làm! Tôi nhất định phải thấy đứa bé trong bụng của Thiên Thiên bình an chào đời!”
Gia Tuệ nghe lời của bà cụ nhưng cũng không trả lời ngay lập tức, quả nhiên một giây sau Ân Thiên Tuấn mở miệng nói.
Nhìn bà cụ mà anh đã từng rất tôn trọng trước đây, Ân Thiên Tuấn chỉ cảm thấy lòng lạnh buốt. Đứa bé trong bụng em gái anh còn chưa sinh, bà cụ nói những lời như vậy trước mặt họ, chẳng lẽ không cảm thấy được quá đáng sao? Nghe bà ta nói như vậy, Ân Thiên Tuấn lập tức mở miệng nói: “Bà Cảnh, Thiên Thiên đã ly hôn với Cảnh Liêm Uy, cho dù đứa bé trong bụng cô ấy là con của Cảnh Liêm Uy đi nữa, nhưng nói về chuyện ai quan tâm cô ấy, thì cũng không cần nhà họ Cảnh mọi người quan tâm, tôi sẽ xem và xử lý.”
“Cậu xem rồi giải quyết? Cậu từng có thai sao? Cậu biết chăm sóc phụ nữ mang thai như thế nào sao?” Vừa thấy có người tranh giành chắt với mình, bà cụ không vui. :”Có ly hôn rồi đi nữa thì sao? Đứa bé trong bụng của cô ta là họ Cảnh, là người của nhà họ Cảnh, ta chăm sóc nó có gì sai sao? Huống chi so sánh các cậu tôi và Gia Tuệ, các cậu cũng có kinh nghiệm sao?”
Thái độ của bà cụ với Ân Thiên Tuấn còn tốt chán, dù sao cũng là một đứa trẻ mà bà thích.
Nhưng bà cụ Cảnh thích anh nhưng không có nghĩa anh cũng thích bà cụ Cảnh. Ân Thiên Tuấn không ấn tượng tốt gì với nhà họ Cảnh. Hình tượng Cảnh Liêm Uy vẫn treo ở đó: “Bà Cảnh, bà yên tâm, cháu sẽ tìm bảo mẫu cho Thiên Thiên, mọi người không muốn xảy ra chuyện với đứa bé, cháu càng không muốn em mình xảy ra chuyện. Cháu sẽ không để cho Thiên Thiên xảy ra chút chuyện nào hết, một chút cũng không!”
Lần đầu tiên ở bên ngoài bị người khác không nể mặt vậy, bà cụ lập tức nhíu lông mày. Nhìn bà cụ nhìn Ân Thiên Tuấn như muốn gào lên với anh, Cảnh Liêm Uy cũng mở miệng, câu đầu tiên lại là: “Mọi người muốn nói chuyện mời đi ra ngoài, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Một đám người kinh ngạc quay đầu nhìn anh, nhưng Cảnh Liêm Uy lại là chậm rãi mặc áo khoác trắng, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn bọn họ hỏi: “Sao? Có ý kiến gì sao?”
Chiếc áo dài trắng nói rõ thân phận của anh, một bác sĩ trong phòng của bệnh nhân không phải rất bình thường sao? Huống chi trên người Ân Thiên Thiên còn có rất nhiều vết thương ngoài da.
Bác sĩ Diêu nhìn Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở mặt suýt nữa thì bật cười, lập tức đưa theo người của mình quay người rời đi, nghiễm nhiên là dùng hành động để ủng hộ anh. Còn Cảnh Liêm Uy thì nhìn người nhà họ Cảnh, bà cụ Cảnh tức giận, hận rằng không thể giơ lên gậy lên đập cho anh mấy gậy. Trình Thiên Kiều nháy mắt gọi Đổng Khánh cùng Đào Ninh đi ra, Trần Vũ trốn ở một bên không để người khác phát hiện…
“Mời mọi người ra ngoài, không nên quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.” Thấy người nhà họ Cảnh không chút nhúc nhích, Cảnh Liêm Uy một lần nữa nói. Bộ dạng thật đúng là lạnh lùng vô cảm. Gia Tuệ sắc mặt có chút ngại ngần, kéo chồng mình đi ra.
Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc cũng tới phía trước kéo bà cụ đi ra.
Nhưng bà cụ nào có phải người dễ dàng ra ngoài. Bà ta dường như biết rằng cãi nhau với Cảnh Liêm Uy ở đây không có kết cục gì tốt đẹp, chỉ trừng mắt liếc anh một cái rồi quay lưng rời đi, Lúc này Cảnh Liêm Uy không sợ chết còn nói thêm một câu: “Đúng, cô ấy sẽ không tới nhà họ Cảnh. Ở nơi đó, cái thai sẽ càng không được nuôi dưỡng tốt. Dù tôi chăm sóc không chu toàn nhưng ít nhất tôi sẽ không chỉ tâm niệm tới con của cô ấy, mà không có quan tâm tới cô ấy!”