Cảnh Liêm Uy, mày đã thua rồi.
Đúng, anh thua, từ lúc mới bắt đầu anh đã thua rồi, khi biết Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương anh liền thua, đồng thời thua từ đầu đến cuối. Anh còn đáng thương như một kẻ ngu làm ra chuyện tự mình cho là đúng, thậm chí cho đến bây giờ vẫn không muốn sửa lại.
Anh thua, thua ở việc anh đã sớm rung động với Ân Thiên Thiên.
Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của Ân Thiên Thiên điều đang xoay tròn trong não của anh, lúc đầu khi biết được cô là con gái của Tô Nương thì anh đã tức giận đến nỗi không thấy gì nữa, những thứ để lại đều là tiếc hận, tại sao cô ấy lại là con gái của Tô Nương chứ?
Thế như Ân Thiên Thiên là một người cố chấp, Cảnh Liêm Uy anh cũng là một người cố chấp.
Đã sai vậy thì cứ tiếp tục sai đi, nói không chừng tiếp theo lại là một cảnh khác…
Nói cho cùng anh vẫn không ngờ Ân Thiên Thiên đã để lại một quả bom chẳng biết lúc nào sẽ nổ tung…
Bước lên xe Ân Thiên Tuấn, từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên vẫn duy trì sự trầm mặc yên tĩnh giống như mình không tồn tại.
Ân Thiên Tuấn khẽ thở dài một cái nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, đưa tay lau nước mắt chảy trên mặt cô, lập tức nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, em muốn đi đâu?”
Đi đâu đây?
Suy nghĩ đã quay trở lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng hơi động đậy một chút, bây giờ cô có thể đi nơi nào Chứ? Cô bối rối nhìn Ân Thiên Tuấn, lúc này ngay cả một đứa bé mà Ân Thiên Thiên cô cũng không bằng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn có dấu vết của nước mắt, trong đôi mắt tràn đầy cảm giác bị tổn thương, cuối cùng Ân Thiên Tuấn vẫn là nhịn không được mà đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thiên Thiên, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Đúng, anh trai vẫn đang ở đây.
Mỗi một lần thân thiết với nhau, anh ấy cũng chỉ có thể dùng hai chữ “anh trai” làm cái cớ.
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên mỉm cười an tâm, ngoan ngoãn ngồi trên xe mặc cho Ân Thiên Tuấn chở mình đi.
Sau khi Ân Thiên Tuấn dừng xe lại quay đầu nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên ở bên cạnh, có lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi nên trực tiếp ngủ thiếp trên xe, nhưng cho dù là trong lúc ngủ mơ màng cô cũng khẽ nhíu mày từ đầu đến cuối, thấy vậy anh ấy cũng nhịn không được mà nhăn mày, lại đưa tay vén những sợi tóc xốc xếch bên tai cô, cũng không đánh thức cô dậy.
Ân Thiên Tuấn hạ chỗ ngồi xuống thấp một chút cho Ân Thiên Thiên, rồi lấy tấm thảm ở phía sau đắp lên cho cô, cứ ngồi bên cạnh nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ của cô mà không nói một lời nào.
Thế giới bên ngoài cửa sổ gió lạnh nổi lên từng cơn, nhưng thế giới bên trong xe lại tràn đầy dịu dàng ấm áp, anh ấy ngồi im tại chỗ điều khiển trên xe, mắt cũng không chớp nhìn cô, một giây một khắc cũng không rời.
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu bước vào nhà họ Ân anh đã biết “em gái” trước mắt tên là Ân Thiên Thiên này không phải là em gái của mình, anh ấy liền không kiềm chế chút nào mà yêu cô, một tình yêu này đã kéo dài dằng dẵng suốt tám năm trời. Từ một cậu thiếu niên non nớt mười hai tuổi trở thành một người đàn ông độc thân ba mươi tuổi, ở bên cạnh đã có rất nhiều thứ thay đổi, nhưng chỉ có tình cảm đối với cô là không hề thay đổi một chút nào.
Bàn tay có chút run rẩy xoa lên gương mặt của cô, lòng bàn tay vừa để xuống thì bên trong đều là cảm xúc ấm áp của cô, một cái đụng chạm này giống như chạm đến dây cung trong lòng của anh ấy, thật lâu sau cũng không thu trở lại được.
Năm hai mươi lăm tuổi đó anh không màng đến tiếng tăm lẫy lừng của mình mà vẫn lựa chọn ra nước ngoài chính là vì muốn cắt đứt suy nghĩ này đối với Ân Thiên Thiên, nhưng có như thế nào anh cũng không ngờ được sau khi ra nước ngoài năm năm, anh chẳng những càng ngày càng nhớ cô mà đoạn tình cảm này cũng không có cách nào để ngăn lại được. Năm ba mươi tuổi lựa chọn về nước, anh nghĩ rằng anh chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc là được rồi, anh cũng đã xác định làm như vậy, Ân Thiên Thiên đã gả cho Cảnh Liêm Uy, nhưng trong lòng anh có tư vị gì thì cũng chỉ có một mình anh biết được…
Nếu như được thì hiện tại anh hận không thể ôm Ân Thiên Thiên vào trong ngực mà cưng chiều cô.
Cô mãi mãi cũng không biết được trong giây phút mà anh ấy biết cô sắp ly hôn thì trái tim của anh lại xấu hổ đến cỡ nào mà nhảy cẩng hoan hô!
Bây giờ Ân Thiên Thiên đang ngủ say ở bên cạnh anh ấy, căn bản cũng không biết bên cạnh cô đang có một con sói mơ ước như thế này.
Hung hăng nuốt một hơi, Ân Thiên Tuấn hít sâu một hơi rồi thu tay lại mà không nói lời nào, trong con ngươi đang nhắm lại lắng đọng lấy tình cảm của mình, lập tức dứt khoát bước xuống xe đứng bên cạnh xe hút thuốc chờ người trên xe tỉnh lại…
Lúc nào anh ấy mới có thể mở miệng nói với cô câu yêu cô chứ?
…
Có lẽ vì gần đây quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì gần đây tâm tư và sức lực hao tổn quá độ mà một giấc này Ân Thiên Thiên lại ngủ cực kỳ sâu. Nếu không phải lúc xoay người cảm thấy không thoải mái, nói không chừng cô còn tiếp tục nằm đó mà ngủ. Mở mắt ra nhìn thấy mình còn trong xe, còn Ân Thiên Tuấn thì đứng ở bên ngoài hút thuốc chờ mình, cảm giác không nỡ trong lòng liền bùng nổ.
Ấn kính xe hạ xuống, cơn gió rét lạnh từ ngoài xe thổi vào cũng thổi bay mất cảm giác buồn ngủ của cô: “Anh…”
Cô khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên chớp mắt nhìn anh, dường như còn chưa tỉnh ngủ cho lắm.
Ân Thiên Tuấn vứt bỏ điếu thuốc lá trong tay, hai mắt mang theo ý cười nhìn Ân Thiên Thiên ngồi ở trong xe, anh ấy đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Xuống đây đi, dẫn em đi xem xem em có hài lòng hay không.”
Biểu cảm trên mặt cô từ từ ngưng trọng lại, Ân Thiên Thiên gật đầu ngoan ngoãn bước xuống xe.
Cô đã ly hôn rồi, cô không thể bước về nhà họ Ân, cũng không thể bước về nhà họ Cảnh, cô nhớ chứ.
Bước vào thang máy của chung cư, Ân Thiên Tuấn đã sắp xếp cho cô ở một phòng trên lầu mười bảy, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí rất nhu hòa cũng rất xinh đẹp, trong tủ đều là quần áo theo phong cách cô thích.
Ân Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt hài lòng của cô, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi, lập tức nói: “Thành Vũ đi rồi, qua nửa năm nữa nó sẽ tốt nghiệp, đợi đến lúc đó nó lại đến thăm em, em cũng biết tính tình của nó mà, miễn cho đến lúc đó nó lại quấy rầy đến em.”
Ân Thiên Thiên gật đầu ngồi lên ghế sofa, tiện tay ôm một cái gối nhìn Ân Thiên Tuấn.
Rót cho Ân Thiên Thiên một ly nước nóng rồi Ân Thiên Tuấn lại đến ngồi đối diện của cô mà nói tiếp: “Bên phía ba mẹ em cũng đừng nghĩ, hiện tại ba không đi làm cả ngày cũng không biết đang chơi đùa cái gì, mẹ thỉnh thoảng sẽ đến nhà họ Hướng thăm Nhạc Vy, em có về cũng không có ai chăm sóc em, mà em cũng không được tự do, còn không bằng em cứ ở chỗ này đi. Vả lại Thiên Ân cũng gần với chỗ này, anh tan làm là có thể đến thăm em…”
Đôi mắt khẽ chuyển động, Ân Thiên Thiên biết đây là do Ân Thiên Tuấn sợ cô suy nghĩ nhiều cho nên mới an ủi cô.
Thật ra trải qua chuyện của giám đốc Trương, trải qua một cuộc hôn nhân với Cảnh Liêm Uy thì sao cô còn có thể yêu cầu xa vời có thể nhận được tình cảm chân thành? Lý Mẫn thì tạm thời không nói tới, dù sao cũng là mẹ kế nhưng còn Ân Bách Phú thì sao, đã nhiều năm như vậy rồi cũng chưa hề quan tâm tới cô, ông ta cho cô cơ hội học tập, cho cô chỗ che mưa chắn gió, còn lại cũng chẳng cho cô cái gì. Cô ở nhà họ Ân giống như một cô chủ làm những chuyện của người giúp việc…
“Anh, vậy ngày mai em bắt đầu đi làm nha, đã rất lâu rồi em không đi làm, mà anh có tìm lý do nào đó để đuổi việc em không vậy?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng mỉm cười nói, dường như thoát khỏi một cuộc hôn nhân cũng là chuyện bình thường mà thôi: “Bây giờ em đã được tính là một người không có việc làm, nếu như không cố gắng làm việc thì em cũng không nuôi sống nổi mình…”
Căn nhà này vẫn là của anh trai cô, không biết sau khi Lý Mẫn biết được thì sẽ như thế nào đây?
Ân Thiên Tuấn mỉm cười cưng chiều nhìn cô không nói gì, nhưng đối với chuyện Ân Thiên Thiên muốn đi làm thì anh ấy vẫn rất vui vẻ, xảy ra chuyện lớn như vậy anh ấy vẫn hi vọng Ân Thiên Thiên có thể ở bên cạnh mình.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Ân Thiên Tuấn vẫn mở miệng hỏi một câu: “Thiên Thiên, cuối cùng giữa em và Cảnh Liêm Uy đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu như Cảnh Liêm Uy dám khi dễ Ân Thiên Thiên thì cái giá mà anh phải trả cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Ân Thiên Tuấn bảo vệ cô như công chúa trong lòng bàn tay mình, sao anh có thể để người khác tùy ý khi dễ được?
Bỏ đi nước trong tay xuống, Ân Thiên Thiên trầm mặc hai giây.
Chuyện gì đã xảy ra à?
Chính cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là biết sau khi hai người xảy ra quan hệ thì thái độ của Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên thay đổi, thế nhưng sao cô có thể nói lời này với Ân Thiên Tuấn được, da mặt cô có dày cũng không thể mở miệng…
“Thì là tính cách không hợp thôi, cho nên chia tay.” Nhẹ giọng nói, giọng nói của Ân Thiên Thiên rất nhẹ rất mờ, nhưng bên trong cũng chỉ có một mình cô biết trong lòng cô đã chua xót đến cỡ nào: “Anh, anh cũng đừng so đo nhiều như vậy, hiện tại cũng đã ly hôn với anh ta rồi, dù sao vẫn tốt hơn là chờ đến lúc em hoa tàn mới ly hôn, cũng may hiện tại không có liên quan gì với anh ta, không phải là rất tốt hay sao?”
Mắt Ân Thiên Tuấn híp lại nhưng không nói gì.
Tính cách không hợp à?
Chuyện tào lao như thế này mà anh ấy lại tin thì anh ấy cũng không phải là Ân Thiên Tuấn!
Nhưng Ân Thiên Thiên đã không muốn nói thì anh ấy cũng không miễn cưỡng nữa, anh ấy đứng dậy vén tay áo xuống bếp tự tay làm cho Ân Thiên Thiên một tô mì sợi, sau khi nhìn cô ăn xong mới quay người đi khỏi, còn dặn dò cô nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trong buổi tối yên tĩnh, Ân Thiên Thiên nằm trên giường trong căn phòng phòng hoàn toàn lạ lẫm thật lâu không có cách nào ngủ được.
Cuộc hôn nhân của cô và Cảnh Liêm Uy kết thúc không rõ ràng, cô hoàn toàn không biết có vấn đề ở đâu, chỉ là bây giờ cũng đã ly hôn rồi nên cô cũng không muốn tiếp tục vùng vằng cái gì nữa, Ân Thiên Thiên nhắm mắt lại cố gắng để cho mình chìm vào giấc ngủ.
Chuyện đã qua cô cũng không muốn giằng co làm gì, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi.