Sắc mặt của Ân Thiên Thiên có chút xấu hổ, cô sao biết gia hỏa này đột nhiên lại nhắc tới chuyện đó.
Lén nhìn Cảnh Liêm Uy, sắc mặt của anh xị thối cả ra.
Trong lúc không biết làm thế nào thì chuông cửa vang lên, Ân Thiên Thiên lập tức chạy ra mở cửa, ngoài cửa là Lâm Dĩ và Tần Nghi, rõ ràng là đến đón Lâm Vũ Văn.
Nhìn thấy ba mẹ của mình, Lâm Vũ Văn thu vẻ ‘ngây thơ đáng yêu’ lại, trở lại bộ dạng trầm mặc trước kia, sự thay đổi này khiến Ân Thiên Thiên có chút đau lòng.
Sau khi gả vào nhà họ Cảnh cô mới phát hiện, yêu cầu của nhà họ Ân hay nhà họ Hướng đều không có nghiêm khắc lắm, đại gia tộc như nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh, thậm chí là nhà họ Trình, nhà họ Tề hay nhà họ Cốc đều giống thế, con cháu trong gia đình họ bất luận có phải người thừa kế hay không, từ bé đã bị bắt học nhiều thứ, còn phải học khống chế cảm xúc của mình.
Có nhiều lúc, bản tính của một đứa trẻ bị hủy hoại hết, cả đời cũng không biết cái gì gọi là ‘tuổi thơ’.
Lâm Vũ Văn không nói không cười rõ ràng rất hiểu chuyện, thành thục, cái này đoán chắc có liên quan đến cách giáo dục trong gia đình.
Ân Thiên Thiên có chút đau lòng, trước khi Tần Nghi dẫn cậu bé rời đi, cô đã nói: “Nếu có thời gian thì đến tìm chị chơi, ở trường, công ty hoặc chỗ này đều được.”
Lâm Vũ Văn mắt mở lớn, Ân Thiên Thiên có thể thấy rõ trong đôi mắt trong veo của cậu nhóc là sự vui mừng nhưng bị cậu kìm chế lại, cậu bé chỉ khẽ gật đầu rồi cùng ba mẹ của mình rời đi.
Vừa đóng cửa lại, Ân Thiên Thiên còn chưa hết buồn thì cảm nhận được lãnh khí phía sau.
Hơi hơi nuốt nước bọt, Ân Thiên Thiên nhìn thấy người đàn ông đằng sau mặt mày lạnh lùng,
“Ân Thiên Thiên, em nên giải thích rõ một chút, con gái của anh từ khi nào đã bị bán mất rồi?” Cảnh Liêm Uy lạnh lùng hỏi, anh rất không vừa ý với Lâm Vũ Văn, gia hỏa đó muốn làm con rể của anh? Đêm qua không có làm phiền cuộc sống hạnh phúc của anh thì còn có thể thương lượng!
Ánh mắt hơi chuyển động, Ân Thiên Thiên thậm chí cũng không dám nhìn Cảnh Liêm Uy, cô chỉ muốn rời khỏi đây, thế nhưng căn hộ lớn như vậy, cô có mọc cánh cũng khó thoát, cho nên rất nhanh đã bị Cảnh Liêm Uy túm được.
Hơi thở gấp, Ân Thiên Thiên bị Cảnh Liêm Uy ép vào tường không nhúc nhích được.
Một tay nắm chặt tay của cô, một tay đỡ lấy eo của cô, Cảnh Liêm Uy càng ép sát lại: “Ửm? Không giải thích?”
Khẽ hừ nhẹ, sự quyến rũ đó khiến Ân Thiên Thiên không kìm được mà đủ mặt.
Ngước lên thì thấy mắt của Cảnh Liêm Uy áp sát lại, cô chỉ cảm thấy oxi trong não dường như bị hút sạch.
Lông mày chính khí, mắt đen láy, mũi cao, môi mỏng…
Không biết con của bọn họ sau này sẽ giống ai nhiều hơn?
“Cảnh Liêm Uy, con của chúng ta sẽ giống ai hơn?” Cô buột miệng nói ra ý nghĩ trong đầu, Ân Thiên Thiên còn chưa hoàn hồn thì người đang ông trước mắt đã áp ép vào.
Âm mũi hơi trầm thấp, trong mắt của Cảnh Liêm Uy đều là dục vọng: “Muốn biết?”
Ân Thiên Thiên đỏ mặt gật đầu.
Khóe miệng cong lên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nụ bên tai cô: “Vậy chúng ta sinh một đứa xem thử…”
Một câu này khiến hô hấp của Ân Thiên Thiên trở nên dồn dập…
Ở khoảng khắc đó, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy ‘ngọn lửa’ mà anh kìm nén rất lâu từ hồi kết hôn đến giờ muốn bùng phát, anh giữ chặt eo của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thậm chí không có tiến hành tuần tự hay dịu dàng như nước nữa, cả người đều bị động tác bá đạo của anh lưu lại một loạt dấu đỏ!
Ân Thiên Thiên choàng tay qua cổ của Cảnh Liêm Uy, thừa nhận những nụ hôn nóng bỏng của anh, cả người sớm đã mềm nhũn dựa vào ngực của anh.
Lúc này, cô muốn có một đứa con thậm chí đã che đi những tổn thương cô đã trải qua trong quá khứ…
Một đứa con, một đứa con của cô cùng Cảnh Liêm Uy, con giống cô cũng giống anh…
Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên hôn cuồng nhiệt, sau đó bế cô vào trong phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại ở phòng khách cũng không thèm quan tâm…
Nhẹ nhàng bị đặt lên giường, bên tai của Ân Thiên Thiên đột nhiên vang lên một câu nói của Cảnh Liêm Uy: “Thiên Thiên, chúng ta đừng sinh con gái nữa, cho dù sinh được cũng đừng để thằng nhóc đó được hời…”
Câu nói này, rốt cuộc khiến cảm xúc căng thẳng của Ân Thiên Thiên thả lỏng.
Mặc dù không phải lúc ấm áp nhất nhưng đã là một khoảnh khắc đẹp trong đời người, rèm lụa che lại xuân sắc trong phòng…
Cả một ngày, ở trong thành phố M, mục đích duy nhất của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy chính là tạo một đứa con, một đứa con của bọn họ.
…
Lúc mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy toàn thân cô dường như bị vật nặng đè qua, nằm trên giường mà không thể cử động.
Cảnh Liêm Uy đã mặc xong quần áo nằm bên cạnh của cô, một tay vuốt mái tóc của cô, khẽ mỉm cười nhìn Ân Thiên Thiên đang ở trong lòng.
Thân thể lộ ra ngoài đều là những dấu hôn, lọt vào trong mắt của anh thích thú vô cùng.
Mắt sắp đỏ đến mức nhổ ra cả máu, Ân Thiên Thiên muốn thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng căn bản không có sức vùng ra, Cảnh Liêm Uy căn bản đang đợi cô tỉnh lại, đứng dậy khoác áo choàng tắm cho cô rồi ôm cô bước vào phòng tắm, để cô ngâm mình trong nước ấm, sau đó cúi người đặt một nụ hôn trên trán của cô: “Cố gắng nghỉ ngơi, anh phải đến bệnh viên một chuyến…”
Khẽ gật đầu, Ân Thiên Thiên cũng nhớ ra cuộc gọi lúc trước, đoán chắc là có chuyện quan trọng.
Cảnh Liêm Uy sau khi dặn dò cô vài câu rồi mới quay người rời khỏi.
Bệnh viện Nam Tự.
Trình Thiên Kiều đứng ngoài phòng bệnh nhìn Hướng Linh ở bên trong, lông mày nhíu chặt.
“Bác sĩ, xin hỏi cô ấy có khả năng hồi phục không?” Trình Thiên Kiều khẽ hỏi bác sĩ chữa trị chính – bác sĩ Trương của Hướng Linh.
Bác sĩ Trương khẽ lắc đầu, nguyên nhân hình thành bệnh điên của Hướng Linh khác với bệnh điên khác, cô ta bị tổn thương quá nghiêm trọng nên mới như thế, tình trạng như thế không muốn hồi phục căn bản là điều không thể.
Mặc dù đã sớm biết đáp án nhưng khi xác nhận lại lần nữa vẫn khiến Trình Thiên Kiều lạc lõng.
22 tuổi.
22 tuổi là cái khái niệm gì, là tuổi thanh xuân đẹp nhất của một cô gái, một cô gái đang ở độ tuổi tràn đầy hoài bão, độ tuổi một cô gái tràn ngập những hy vọng vào tương lai, thế nhưng tuổi xuân của Hướng Linh bởi vì một cuộc phẫu thuật mà triệt để thay đổi, thậm chí mất hết tương lai.
“Ha ha… Tôi muốn trở thành một vũ công ba lê nổi tiếng trên thế giới, tôi muốn đứng đầu trong giới mua ba lê…” Hướng Linh ở phòng bệnh lấy chăn quấn lại rồi nhảy múa, cho dù bị điên, thế nhưng trong ký ức đối với múa ba lê trong người thì cô vẫn nắm chắc, nhảy, xoay người, chỉ là điệu múa tuyệt đẹp đó bây giờ nhiễm nỗi buồn: “Ha ha ha… Tôi là người giỏi nhất, tôi chính là…”
Khi Cảnh Liêm Uy đến, Hướng Linh đang nhảy múa ở trong phòng, cô ta nhảy rất vui vẻ, mặt mày cũng đỏ lên.
Trình Thiên Kiều quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, lông mày hơi nhíu lại.
Tại sao anh ta cảm thấy Cảnh Liêm Uy của ngày hôm nay có chút gì đó khang khác?
Tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ đến lạ…
Ánh mắt hơi dừng trên người Điền Vinh sau lưng anh ta, Điền Vinh cũng lén nhìn Cảnh Liêm Uy.
“Bác sĩ Trương, tình hình như thế nào?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi, rõ ràng không có cười những lại khiến mọi người cảm thấy anh đang cười, làm cho những người trong bệnh viên có chút bất ngờ.
Bác sĩ Trương hơi ngây ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn trở lại, rồi lắc đầu hiểu ý không có gì.
Hơi cau mày lại, Cảnh Liêm Uy nhìn Hướng Linh đang nhảy múa bên trong, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy cô đưa tay ôm bụng của mình, hình như ở đó bị siết chặt hay gì đó, cô ấy muốn tháo ra, khả nặng thật sự không cao…
“Không cần, trong bụng của tôi không có tinh linh, tô không muốn cứu tinh linh, không muốn…” Đột nhiên Hướng Linh trở nên hoảng loạn, không ngừng nhắc đi nhắc lại trong bụng của cô ấy không có tinh linh.
Trình Thiên Kiều thấy thế thì lông mày cau càng chặt.
Tại sao Hướng Linh lại nói trong bụng cô ấy không có tinh linh chứ?
“Liêm Uy?” Một tiếng gọi yếu ớt truyền đến, những người đang đứng trước cửa phòng bệnh đều quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt hơi trắng bệch của Mộc Yên Nhiên.
“Thầy Trình.” Mộc Yên Nhiên lịch sự chào hỏi với Trình Thiên Kiều, không thường ở trong nước, cô ta thật sự không biết chuyện Trình Thiên Kiều là cảnh sát hình sự quốc tế, chỉ tưởng anh ta muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Trình nên mới về thành phố T, sau đó cô ta bèn hỏi sang Cảnh Liêm Uy: “Hướng Linh như thế nào rồi? Có khả năng hồi phục không?”
Mặt mày lo lắng, dù cơ thể ốm yếu thì cô cũng sẽ đến thăm Hướng Linh.
Cách nghĩ như vậy, rơi vào ai thì thấy người đó có hảo cảm.
“Hết cách rồi, cô ấy sau này chỉ có thể như thế.” Cảnh Liêm Uy trả lời, bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước bị Mộc Sa đón về nhà, người con gái được gọi là ‘tinh linh ba lê’ cũng bị hủy rồi.
Mộc Yến Nhiên trong mắt có chút lạc lõng, mím chặt môi không có nói gì nữa, chỉ là khi nhìn thấy Hướng Linh điên loạn bên cửa sổ như thế thì thần sắc lại hơi mơ hồ.
Khi Hướng Thực đến thì nhìn thấy một đám người vây quang trước phòng của em gái anh ta, mặt mày lạnh tanh mới nói có hai câu thì khiến mọi người tản ra, từ đầu đến cuối không nói thêm lời nào nữa.
Trong hoa viên của bệnh viện Nam Tự, Trần Vũ ngồi yên tĩnh trên ghế đá với cái chân vừa mới phẫu xong mà cau mày.
Cậu ta còn nhớ khi Cảnh Liêm Uy xông vào nhà cậu ta lấy đi điện thoại của cậu ta, anh nói anh nhất định sẽ tìm được Tô Nương, lời nói này khiến Trần Vũ bất an đến ngày hôm nay.
Hai tay đặt ở trên chân, Trần Vũ hạ mắt nhìn bàn tay đang siết chặt của mình, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Từ ngày hôm đó, cậu ta dường như can đảm để đợi một người cũng mất đi, cũng mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!