Cảnh Liêm Uy châm chước lời của mình một lúc lâu mới nói: “Thiên Thiên, tại nhà họ Cảnh này, em chính là chủ, Mộc Yên Nhiên là khách, khách bị thương khi ở nhà mình, chủ nhà như em chẳng phải nên có chút biểu hiện gì đó sao?”
Ân Thiên Thiên im lặng vùi đầu vào ngực anh, không nói gì nhưng cái nhíu mày đã tỏ rõ cô đang suy nghĩ.
Không thể phủ nhận rằng Cảnh Liêm Uy rất khéo ăn nói, chỉ một câu nói cô là chủ nhà còn cô ta là khách đã đánh bay suy nghĩ trong lòng Ân Thiên Thiên, dù gì thì đó cũng là cảm xúc bình thường của con người.
Mãi một lúc sau, Ân Thiên Thiên mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, anh tin lời mà em nói hôm đó không?”
Trong bóng tối, bỗng dưng tất cả mọi thứ liền yên tĩnh một cách lạ lùng.
Thậm chí Ân Thiên Thiên còn cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy cô của anh hơi căng cứng, khiến cho cô nôn nao trong lòng.
“Thiên Thiên, em hãy nhớ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cuối cùng anh vẫn sẽ đứng về phía em.” Phải rất lâu Cảnh Liêm Uy mới trả lời một câu như vậy, sau đó anh liền nói tiếp: “Thiên Thiên, em là vợ của anh, là người nhà của anh, là người mà anh sẽ dành cả cuộc đời này để sống cùng, còn Mộc Yên Nhiên chung quy cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”
Ân Thiên Thiên bất giác mỉm cười, cô không hề hiểu ý của anh, mà hiện tại Cảnh Liêm Uy cũng không muốn cô hiểu, có một vài chuyện nếu đã định trước sẽ không có được đáp án khiến lòng mình thoải mái thì anh thà giấu cho riêng anh biết, phải nói ra làm gì để mọi người cãi nhau?
Ngày hôm sau, nhà họ Mộc ở thành phố T.
Mộc Yên Nhiên từ bệnh viện về nhà đã được hai ngày rồi, gần đây, ngày nào cô ta cũng ở lỳ trong nhà để bồi bổ sức khỏe nên bà cụ Cảnh đã dặn người mang không ít thứ đến cho cô ta, chỉ mới có một thời gian ngắn mà chuyện cô chủ nhà họ Mộc chiếm được sự thương yêu vô bờ bến của bà cụ Cảnh tại buổi tiệc sinh nhật lần trước đã gây xôn xao khắp nơi rồi.
Thực chất thì đã có không ít người đang suy đoán rằng có khi nào nhà họ Cảnh dự dịnh để cô chủ nhà họ Mộc bước chân vào nhà họ Cảnh không.
Tử Dương bưng bát thuốc bổ mà bà tự nấu vào phòng Mộc Yên Nhiên. Lúc này cô ta đang ở trong phòng cất quần áo, chọn bộ đồ mà mình muốn mặc bởi người nhà họ Mộc đã biết trước chuyện Cảnh Liêm Uy sắp đưa Ân Thiên Thiên đến thăm hỏi.
“Yên Nhiên, con uống thuốc trước đã rồi hẵn chọn đồ.” Đặt bát thuốc lên bàn xong, Tử Dương mới ngồi xuống ghế sofa dịu dàng gọi con gái, bà ngắm đứa con gái mà mình dứt ruột đẻ ra đang đi qua đi lại, lặng lẽ uống chén thuốc một lúc lâu rồi mới cất lời: “Yên Nhiên, lần này có phải con hơi quá đáng rồi không…”
Câu này khiến Mộc Yên Nhiên khẽ nhướng mày nhưng cô ta vẫn chẳng nói gì cho tới khi uống xong chén thuốc: “Mẹ, con biết mình đang làm gì, con không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào lấy mất đồ của con.”
Tử Dương chau mày nhìn đứa con gái trước mặt, con là do bà sinh ra, làm sao bà không biết nó nghĩ gì?
Ngày hôm đó ở trong bệnh viện, những gì Ân Thiên Thiên nói mới là sự thật, còn ‘Người bị hại’ là Mộc Yên Nhiên mới thật sự là người đã gây chuyện. Kể cả những lời mà Mộc Yên Nhiên đã nói khi còn ở trong phòng bệnh chẳng qua cũng chỉ để gây xích mích, chia rẽ người ta mà thôi!
“Yên Nhiên, con không nghĩ đến suy nghĩ của ba mẹ trước khi làm chuyện đó sao?” Thấy thân thể của Mộc Yên Nhiên có tẩm bổ cỡ nào đi nữa trông vẫn ốm yếu, còn gò má thì nhợt nhạt, Tử Dương thầm tự trách: “Yên Nhiên, con có từng nghĩ nếu con xảy ra chuyện thì mẹ và ba con biết phải làm sao bây giờ? Lúc ba mẹ nghe tin con được đưa tới bệnh viện đã lo lắng biết bao?”
Mộc Yên Nhiên nhìn mẹ mình chằm chằm, một lúc lâu mới dịu dàng cười rồi ghé sát vào người bà, cô ta lay lay tay của bà rồi ngã đầu lên vai bà, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã khiến cho mẹ và ba lo lắng, nhưng mẹ cũng biết là nếu cứ để mọi chuyện như vậy thì con sẽ không cam lòng mà, từ trước đến nay Cảnh Liêm Uy luôn là của con chứ không phải là chồng của đứa con gái quê mùa đó…”
Nếu như, nếu như sức khỏe của cô tốt hơn, nếu lúc trước cô dũng cảm hơn thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra, thậm chí ngay cả cơ hội để Ân Thiên Thiên xuất hiện cũng sẽ không có!
Chính vì cơ thể ốm đau của cô, vì cô nhút nhát nên mới dẫn đến cớ sự như hôm nay.
Tử Dương mở miệng định nói nhưng rốt cuộc chỉ có thể im lặng, thở dài một hơi.
Đối với Mộc Yên Nhiên, cho dù là Tử Dương hay Mộc Long, thậm chí là ông cụ Mộc, Mộc Quốc Chính cũng đều cảm thấy hổ thẹn và tiếc nuối, người nhà họ Mộc đã từng là gia tộc có lịch sử về bệnh di truyền, mẹ của Mộc Long chính vì bệnh tim mà qua đời, thế hệ này, người mắc phải căn bệnh tim di truyền chính là đứa con gái mà nhà họ Mộc tự hào nhất Mộc Yên Nhiên…
Con gái nhà họ Mộc được xem là những cô gái rất nổi tiếng của thành phố T, Mộc Sương mới hai mươi ba tuổi đã là một vũ công nổi tiếng với danh hiệu ‘Thiên thần ba lê’, còn cô cả nhà họ Mộc quanh năm ít khi nào lộ diện trong nước nhưng tin tức về cô chưa hề vắng bóng, nghe đồn cô cả của nhà họ Mộc đích thực là một tiểu thư danh môn, khuê tú, cư xử khéo léo, học thức uyên bác. . .
Cốc, cốc!
Có người gõ cửa phòng, Tử Dương và Mộc Yên Nhiên thấy người đi vào là Mộc Sương.
Kể từ sau lần trước bị Ân Thiên Thiên ‘hãm hại’, sự nghiệp của Mộc Sương bị đả kích không nói, địa vị vốn đã thấp kém của cô ta trong nhà lại càng sa sút trầm trọng, thêm vào đó là Mộc Yên Nhiên trở về càng khiến cho sự tồn tại của cô ta ở nhà họ Mộc như thành vô hình.
“Mẹ, chị.” Cô ta mỉm cười, khôn khéo chào hỏi, tuy hai người trước mặt chẳng thèm đoái hoài gì đến nhưng Mộc Sương vẫn tự nói: “Con nghe nói hôm nay, Liêm Uy sắp đến đây? Chuyện đó là thật sao?”
Mộc Yên Nhiên ngước mắt nhìn em gái, nhếch mép cười chế giễu.
Cô em gái này cũng có chút mưu mô nhưng suy cho cùng vẫn không phải là đối thủ của cô ta.
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng đáp trả rồi hỏi tiếp: “Em có chuyện gì muốn tìm anh ấy sao?”
Mộc Sương vẫn rất phấn khích khi nghe được tin này, tuy cô ta đã nhiều lần bị Cảnh Liêm Uy từ chối nhưng vẫn không cam lòng, vì Ân Thiên Thiên mà anh không đoái hoài gì tới những tình cảm trước kia và đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy, thì tại sao cô ta không thể quyến rũ anh trở lại, khiến anh cũng đối xử như vậy với Ân Thiên Thiên, hoặc là Mộc Yên Nhiên chứ?
“Không có gì, em nghe người làm nói như vậy nên mới đi xác nhận một chút ấy mà.” Mộc Sương đáp trả, rồi lập tức im miệng rời khỏi nơi đó, cô ta không hề để ý tới việc chị mình đang quan sát mình ở phía sau với ánh mắt trào phúng.
Những gì Mộc Sương đã nợ cô ta, một ngày nào đó cô ta sẽ đòi lại tất cả.
Tử Dương cau mày, bà chỉ nhìn hai cô con gái của mình chứ không nói gì.
Đã từ lâu, bà không biết phải cư xử như thế nào với hai cô con gái này.
Mộc Yên Nhiên và Mộc Sương từ nhỏ đã không hòa thuận với nhau là chuyện mà ai ai trong nhà họ Mộc cũng biết.
***
Sáu giờ chiều, Cảnh Liêm Uy dẫn theo Ân Thiên Thiên đến chào hỏi.
Mộc Yên Nhiên đứng ở trong sân đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy lái chiếc Range Rover vào cổng nhà họ Mộc, khoảnh khắc ấy, cô ta mỉm cười như thể đó là hoàng tử của cô ta đến đón vậy.
Cảnh Liêm Uy bước xuống xe rồi đi tới vị trí kế bên tài xế, nắm tay của Ân Thiên Thiên đứng trước cửa nhà họ Mộc, mắt thấy trai tài gái sắc sánh vai nhau nhưng Mộc Yên Nhiên vẫn mỉm cười bước lên đón khách.
“Liêm Uy, Thiên Thiên, hai người tới rồi à.” Dịu dàng chào hỏi xong, Mộc Yên Nhiên liền đích thân dẫn hai người họ vào phòng khách: “Em còn tưởng hai người chỉ nói đùa, không ngờ hai người tới thật.”
Cảnh Liêm Uy khẽ mỉm cười không nói gì còn Ân Thiên Thiên vừa nhìn thấy cô ta liền giật mình, nheo mắt theo bản năng.
Hôm nay Mộc Yên Nhiên ăn mặc rất đơn giản khi khoác lên mình một bộ váy form rộng màu xanh da trời nhạt, khiến cô ta trông yếu đuối như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, rõ ràng là trông rất giản dị nhưng lại ẩn giấu ý đồ bên trong.
Mọi người trong nhà họ Mộc khi biết cậu ba nhà họ Cảnh đến đều dàn trận chuẩn bị ngênh địch.
Nhưng Mộc Long và Tử Dương lại chẳng thấy đâu, mãi cho đến khi dùng xong bữa tối họ mới từ bên ngoài quay về.
Mộc Long ngồi vào trên ghế sofa, hai hàng chân mày nhíu chặt trông hơi đáng sợ còn Tử Dương thì mặt lạnh như tiền.
Ân Thiên Thiên khẽ mím môi không nói gì, còn Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, thật ra hôm nay cô và Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không cần phải đến nơi này, thế nhưng trong nhà có bà cụ Cảnh nên hôm nay cho dù cô không muốn đến cũng phải đến nếu cô vẫn còn muốn sống ở nhà họ Cảnh.
“Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi vì hôm đó đã để Yên Nhiên bị thương ở nhà họ Cảnh, hôm nay cháu và Thiên Thiên đến để xin lỗi.” Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng Mộc Long và Tử Dương nói một cách từ tốn, rõ ràng là đang xin lỗi nhưng thái độ vẫn bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Mong hai bác hiểu cho chúng cháu rằng lần đó là do chúng cháu tiếp đãi không chu đáo nên mới xảy ra như vậy.”
Mộc Yên Nhiên nghe vậy liền bất giác cười một cách mỉa mai.
‘Chúng cháu’ ? Cảnh Liêm Uy nói như vậy tức là muốn nói cho nhà họ biết trong chuyện này anh cũng có lỗi, vậy nên có nói gì đi nữa thì người nhà họ Mộc cũng sẽ chẳng làm được gì, cho dù muốn trách tội Ân Thiên Thiên thì cũng phải cân đo đong đếm nếu không sẽ đắc tội với người nhà họ Cảnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!