“Dưới cây hoa anh đào chôn nàng, chôn nàng, chôn nàng…” Trong phim, âm thanh của búp bê gỗ rối từ dưới tàng cây truyền đến, “Có rìu không? Rìu?”
Trong phòng tình nhân, một mặt tường bị màn hình chiếu phim chiếm cứ. Đèn tắt, chỉ còn những âm thanh quái dị phát ra từ trong phim, một hồi kêu thảm thiết, trong chốc lát lại là tiếng cười dữ tợn, cầu thang gỗ không có người vang lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, tiếng gió cũng nức nở.
Hình ảnh chợt lóe lên, màn hình đen lóe một cái. Lâm Tư Hàm đã quên miếng bánh quy đã cắn một miếng trong miệng, duy trì tư thế, đôi mắt không chớp mà nhìn vào màn hình lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên màn hình xuất hiện một chiếc rìu dính đầy máu đang chảy đầm đìa, vết máu dọc từ cầu thang đến dưới gốc cây anh đào, trên những cánh hoa màu hồng nhạt dính vết máu loang lổ.
Thẩm Diệc Bạch, “….”
Cái này với anh suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau. Anh không biết vì sao cuối cùng lại trở thành tình huống như thế này. Từ lúc đón người đến khi vào rạp chiếu phim rồi lại mua đồ ăn vặt đều rất bình thường, chỉ là khi chọn phim, Lâm Tư Hàm kéo người phục vụ quơ quơ mấy cái poster màu hồng phấn của thiếu nữ, hỏi: “Không còn loại phim nào khác sao?”
Sau đó trong ánh mắt không có cách nào lý giải của người phục vụ, đổi thành phim kinh dị.
Thiếu nữ tràn đầy hưng phấn ngồi trên ghế trong phòng tình nhân, màn hình to như vậy đang chiếu cốt truyện huyền bí, bởi vì đó là bộ phim kinh dị.
“Oa.” Lâm Tư Hàm lại nhét một miếng bánh quy vào miệng, phồng miệng lên nhai. Hình ảnh trên màn hình những nữ sinh bình thường xem có thể đã nôn mất rồi.
Thẩm Diệc Bạch không hứng thú, mở chai nước đưa cho cô, “Còn nuốt trôi được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đói bụng đương nhiên là có thể nuốt trôi được rồi.” Lâm Tư Hàm nắm tay Thẩm Diệc Bạch, uống một chút nước. Ánh sáng màn hình sáng lên, ánh sáng trong đôi mắt khẽ cong của Lâm Tư Hàm nhu hòa hơn.
Thẩm Diệc Bạch nắp chặt chai nước, “Không sợ?”
Tầm mắt Lâm Tư Hàm một lần nữa trở về phim kinh dị, “Có phải anh đang nghĩ em sẽ vừa kêu ‘em sợ quá’ vừa chui vào lòng anh không?”
“Cái này có thể có.” Thẩm Diệc Bạch cong khóe môi.
“Cái này không thể có.” Lâm Tư Hàm xoay người, duỗi tay chọc chọc vào eo Thẩm Diệc Bạch, “Nhưng mà, nếu như anh sợ hãi có thể vào lồng ngực của em nè.”
Thẩm Diệc Bạch thu mày, nắm chặt chai nước trong tay, “Em nằm mơ.”
“Vậy anh cũng nằm mơ.” Lâm Tư Hàm học động tác chọc cằm cô hàng ngày của Thẩm Diệc Bạch. Ngón tay khẽ chạm vào đỉnh cằm của Thẩm Diệc Bạch, hơi dùng sức, nâng lên, “Tiểu Bạch Bạch?”
Thẩm Diệc Bạch không nhúc nhích.
Dưới ánh sáng của màn hình, mặt mày tinh quái.
Lâm Tư Hàm điều chỉnh giọng nói, kiều mị đến tận xương, môi đỏ khẽ mở: “Tiểu Bạch Bạch.”
Mí mắt Thẩm Diệc Bạch giật giật, mau chóng khôi phục bình thường.
“Tiểu Bạch?”
“Nam thần?”
“Bạn trai?”
Thử thăm dò đổi vài cách kêu Thẩm Diệc Bạch mà cô thích, vẫn không được một câu trả lời nào. Khủy tay Lâm Tư Hàm chống lên ghế da mềm mại, lại thử thăm dò kêu một tiếng: “Chồng?”
Phòng bao hoàn toàn màu đen, bộ phim chuẩn bị kết thúc, trên màn hình hiện lên thông tin của diễn viên.
Thẩm Diệc Bạch hồi lâu không trả lời, kéo cánh tay của Lâm Tư Hàm, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Đầu Lâm Tư Hàm đụng phải lồng ngực anh, chóp mũi cọ qua áo len đan, âm thầm ngại ngùng.
Con người Thẩm Diệc Bạch, điển hình cho kiểu quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Một chuyện làm cho anh không vui, ngay lúc đó anh cũng sẽ không có biểu hiện gì, bạn cũng cảm thấy không có gì. Chờ ngày tháng lâu rồi, anh sẽ đổi cách chậm rãi trả thù bạn, thu thập bạn đến mức không nói gì được.
“Phim kết thúc rồi.” Lâm Tư Hàm nhắc nhở.
“Cho nên?” Thẩm Diệc Bạch muốn cười nhưng không cười mà nhìn Lâm Tư Hàm, nắm chặt tay của cô. Lâm Tư Hàm gầy, rất gầy, nắm lấy cổ tay của cô, cơ hồ chỉ nhìn thấy làn da tinh tế, phía dưới làn da là khung xương mảnh khảnh.
“Có thể trở về rồi.” Lâm Tư Hàm thay bằng bộ dáng ngoan ngoãn, tươi cười uyển chuyển.
Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thẩm Diệc Bạch, trong lòng Lâm Tư Hàm như dựng hết lên, rất hiển nhiên cô đã gợi lên dục vọng chinh phục của Thẩm Diệc Bạch.
Kéo gần, mặt hai người cơ hồ dán vào nhau, hô hấp nóng rực dây dưa, càng ngày càng nặng nề.
Thẩm Diệc Bạch híp mắt, chóp mũi chậm rãi cọ xát chóp mũi của Lâm Tư Hàm, trán đụng trán, hỏi: “Đói bụng không?”
“Tạch” một tiếng, tất cả đèn cảm ứng trong phòng đều bật lên.
Lâm Tư Hàm bị ánh sáng bất thình lình chiếu sáng làm cho hai mắt nhắm lại. Để đáp lại, cô cọ cọ chóp mũi Thẩm Diệc Bạch, gật gật đầu.
Tại quán rượu.
Thẩm Diệc Bạch cởi áo khoác, dáng ngồi tùy ý lười biếng, cổ tay áo vén lên, lộ ra một đoạn tay thon gầy nhưng rắn chắc.
Lâm Tư Hàm đánh giá phòng bao của quán rượu. Phòng bao tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trân sàn nhà trải tatami (nệm kiểu Nhật Bản), trên bàn thấp màu vàng nhạt có một bình rượu bé, trong bình rượu cắm mấy bông cúc vàng.
“Uống rượu không?” Thẩm Diệc Bạch đỡ cằm hỏi.
“Rượu?” Ngữ khí Lâm Tư Hàm kinh ngạc, Thẩm Diệc Bạch thế nhưng lại chủ động cho cô uống rượu.
Ông chủ bên cạnh cười ha ha mà nói: “Tiểu thư, quán rượu chúng tôi nổi tiếng nhất là rượu, tới quán rượu của chúng tôi là phải thử rượu.”
Tiếng trung của ông chủ rất lưu loát, nhưng khẩu âm lại kỳ quái.
Cách một cánh cửa gỗ trang trí, bên ngoài chính là quầy bar bằng gỗ thô, không khí thân thiện, trong ngoài đều là ánh đèn ấm áp mờ nhạt. Nhân viên phục vụ kéo cửa tiến vào, đưa lên một bát rau.
“Rượu sake.” Thẩm Diệc Bạch lên tiếng.
Sau đó đồ ăn đã được gọi lục tục được đưa lên. Lâm Tư Hàm cúi đầu nếm thử một miếng cá nướng. Trong tầm mắt xuất hiện một chén rượu nhỏ làm bằng sứ, Thẩm Diệc Bạch nói: “Thử xem.”
Lâm Tư Hàm nhận chén nhỏ trong tay Thẩm Diệc Bạch, một hơi uống cạn. Liếm đi một chút rượu dính ở khóe miệng, Lâm Tư Hàm híp mắt hưởng thụ, vẻ mặt cực kỳ giống Tiểu Thập Tam, “Ngon lắm.”
Còn chưa ăn được mấy miếng cá nướng, rất nhanh, trong tầm mắt của Lâm Tư Hàm lại xuất hiện một chén rượu sake. Cô cúi đầu, uống cạn. Cứ như thế.
“Cá nướng nên kết hợp với rượu.” Buông đôi đũa, Lâm Tư Hàm hơi say, hai má hiện ra vệt đỏ ửng. Trái lại Thẩm Diệc Bạch đưa cô đến uống rượu, một chén cũng chưa uống.
Lâm Tư Hàm quay phim cả ngày ngáp một cái, ghé vào bàn thấp, lẩm bẩm lầm bầm: “Buồn ngủ quá, nhớ Tiểu Thập Tam quá.”
Thẩm Diệc Bạch cầm áo khoác đi ra ngoài tính tiền. Sau khi tính tiền trực tiếp quay lại phòng bao bế cô lên rời khỏi quán rượu, khi đi qua quầy bar của quán rượu thu hút nhiều huýt sáo.
Mắt Thẩm Diệc Bạch nhìn thẳng, hiển nhiên không để ý ánh mắt của người khác. Còn Lâm Tư Hàm bị anh ôm, càng không cần lo lắng, áo khoác của anh đã che hết nửa người cùng non nửa khuôn mặt của cô rồi.
Một đường về đèn xanh, thông thuận mà trở về Thấm Viên.
Ngày hôm sau, khi ở phim trường, Lâm Tư Hàm ngồi trong phòng nghỉ nắm kịch bản lên tinh thần mà học thuộc thoại, học mãi rồi bỗng thất thần. Tật xấu của Thẩm Diệc Bạch đó là có thù tất báo rất đáng sợ, bắt cô gọi từng tiếng “chồng”. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay cầm kịch bản của Lâm Tư Hàm trắng bệch, trang giấy đều bị nắm đến nhàu nát.
“…” Đường Như nhìn cô nương nhà bọn cô lại thất thần, nhịn không được mở miệng: “Tư Hàm, hôm nay em có muốn nghỉ ngơi không? Hôm nay cảnh diễn của em không nhiều lắm.”
Lâm Tư Hàm khép kịch bản lại, “Vâng.”
“Gần đây có thể sẽ vất vả một chút, sắp đến đoàn phim sẽ tham gia một show truyền hình để tuyên truyền cho bộ phim, em cũng chuẩn bị một chút, xem mấy chương trình kỳ trước để hiểu biết thêm một chút.”
“Được.”
………..
“Chờ anh đến” rầm rộ quay phim, nhoáng cái đã đến thời điểm cuối năm, Đỗ Yên cùng đoàn phim với Lâm Tư Hàm quan hệ xem như hòa thuận.
Trong kịch bản Đỗ Yên nhận vai bạn thân của Lâm Tư Hàm, là trợ thủ đắc lực giúp Lâm Tư Hàm bày mưu tính kế để gặp mặt Lục Hủ. Ở bên ngoài, trong mắt nhân viên công tác quan hệ của bọn họ cũng không tồi, ngày thường cũng không có mâu thuẫn gì.
Nhiều ngày như vậy, rõ ràng cái gì cũng không xảy ra, nhưng Lâm Tư Hàm đối với việc Đỗ Yên cố tình bắt quàng làm họ vẫn luôn có một cảm xúc mâu thuẫn, không thể nói rõ được sự mâu thuẫn đó.
Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Lâm Tư Hàm đang ngồi trong phòng nghỉ nâng ly sữa đậu đỏ ấm, thỉnh thoảng uống một ngụm nhỏ. Kịch bản đặt trên ghế dựa bên cạnh bàn trà bằng thủy tinh, lật qua những ghi chú chi chít trên kịch bản, Lâm Tư Hàm yên lặng nhìn.
Đường Như mở cửa tiến vào, mang theo khí lạnh bên ngoài. Buông khăn quàng cổ ra, Đường Như dậm dậm chân, “Lạnh chết mất, trời nói mưa là mưa, may mà Tiểu Giang đem theo dù.”
Lâm Tư Hàm buông ly sữa đậu đỏ ấm xuống, cười tủm tỉm mà với lấy điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, hỏi: “Chị đã trở lại, Tiểu Giang bị chị ném đâu rồi?”
“Ai dám ném một cô gái lớn như vậy đi.” Đường Như buồn cười, “Em ấy đi phát cacao nóng, Chu Nhiên đến đây thị sát mua cho mọi người cacao nóng.”
“Cậu ta hôm nay bỏ được bà xã mà đến đây ư?” Lâm Tư Hàm mở khóa điện thoại, chuẩn bị tâm sự với Hứa Sênh Sênh.
“Nói bậy sau lưng ông chủ?” Một giọng nam thình lình vang lên, lộ ra sự thành thục.
“Không dám.” Thấy Chu Nhiên tiến vào, Lâm Tư Hàm ấn tắt điện thoại, “Hôm nay không sợ Hứa Sênh Sênh đột nhiên xuống lầu bị té cầu thang ư? Không có cậu trông chừng rất không tốt, nhỡ đâu cô ấy không ngủ trưa mà lại chơi game trộm, xem thi đấu thì sao?”
“Thành tích thi đấu mà không đúng ý cô ấy, khẳng định sẽ tức giận, nghe nói tức giận sẽ động thai khí.” Lâm Tư Hàm nói lý rõ ràng với Chu Nhiên.
Thân hình cao lớn của Chu Nhiên đang dựa ở cửa: “…”
“Cậu đang cố ý?”
“Không dám.”
Chu Nhiên đi vào, không đợi Đường Như nói xong hai chữ “Chu tổng” đã xua tay đuổi cô ra ngoài. Đường Như thức thời mà đi ra ngoài, mới vừa đóng cửa quay đầu thì bị người đứng sau dọa sợ, “Đỗ tiểu thư, có việc gì sao?”
Đỗ Yên cầm điện thoại trong tay đút vào túi áo lông vũ, “Không có việc gì. Đây không phải thời gian nghỉ trưa sao, không ngủ được, nên muốn tìm Lâm Tư Hàm tâm sự một chút.”
“Chu tổng tìm cô ấy có việc tương đối quan trọng.” Đỗ Yên hiểu rõ mà cười cười, “Không tiện thì tôi không quấy rầy nữa.”
“Tạm thời không tiện, lát nữa cô quay lại đi.” Đường Như trả lời.
“Được, cảm ơn.” Đỗ Yên xoay người rời đi.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Chu Nhiên đưa ly cacao nóng trong tay cho Lâm Tư Hàm, đi tới đi lui trong phòng, “Cậu biết tôi có việc gì sao?”
“Cậu không có chuyện gì không lên được điện tam bảo*.” Lâm Tư Hàm liếc mắt nhìn điện thoại đang sáng, “Có thể bỏ được Hứa Sênh Sênh để đến tìm tôi, chẳng lẽ lại không có chuyện gì?”
*Ý chỉ không có việc gì sẽ không tự nhiên tìm đến.
“Tôi hoài nghi gần đây tâm lý và tinh thần của mình có vấn đề.”
“Khụ khụ…” Ngụm cacao vừa uống vào miệng của Lâm Tư Hàm lập tức phun trào, buông ly, nhanh chóng rút một tờ giấy lau cacao nóng trên bàn, “Có bệnh thì đi bác sĩ, bác sĩ tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần. Không biết bệnh viện ở đâu thì gọi điện cho mẹ vợ cậu.”
“…” Chu Nhiên dừng đi tới đi lui, “Tôi nói thật. Cô ấy gần đây động một chút là lại vì tôi quản quá chặt mà phát giận, tôi cũng không muốn cả ngày nhìn cô ấy, nhưng cô ấy vừa động tôi liền sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó một xác hai mệnh. Thật là đáng sợ, nửa đêm ngủ cũng bị dọa sợ mà tỉnh lại.”
“Bảo với Thẩm Diệc Bạch, tên cẩu nhà cậu ta, nói tâm lý của tôi có vấn đề.”
“Tôi cũng cảm thấy tâm lý của cậu có vấn đề.” Lâm Tư Hàm không hề do dự một giây mà phụ họa quan điểm của Thẩm Diệc Bạch.
Chương 58: Tự Mình Thể Nghiệm
“Loát” một tiếng, ngón tay ấn vào ghi âm ở wechat của Lâm Tư Hàm buông lỏng, một tin âm thanh hơn 40s được gửi đến cho Hứa Sênh Sênh.
“Cậu nghiêm túc?” Chu Nhiên hiển nhiên không nghĩ đến Lâm Tư Hàm sẽ không hề do dự mà phụ họa lời nói của Thẩm Diệc Bạch.
“Chắc vậy.” Lâm Tư Hàm lặng lẽ tắt âm thanh, đặt điện thoại không ngừng ghi âm lên bàn, che giấu tin nhắn không ngừng đến, “Nghĩ quá nhiều, quá căng thẳng. Hứa ba tuổi thì ra thật sự không phải ba tuổi.”
“Cách ngày sinh của Hứa Sênh Sênh còn mấy tháng, cậu bây giờ đã một tấc không rời, đến ngày dự sinh thì cậu tính sao?”
“…” Chu Nhiên dựa vào bàn nghĩ đến cảnh tượng Hứa Sênh Sênh bụng to đến ngày dự sinh, một thân thể nhỏ bé mà mang theo một cái bụng lớn như vậy đi lại còn phải có người đỡ, cúi đầu mũi chân của mình cũng không nhìn thấy, anh càng không dám để cho cô một mình đi cầu thang.
Càng nghĩ càng thấy sợ, thân mình Chu Nhiên không nhịn được mà run lên, cánh tay nổi một tầng da gà, “Thật đáng sợ, con gái thật đáng sợ, đặc biệt là đang mang thai.”
“Ban ngày nhìn cô ấy, buổi tối cũng không dám ngủ, đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, sợ đè lên cô ấy. Càng sợ tư thế ngủ của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến thai vị.”
“Loát” một tiếng, lại một tin nhắn thoại nữa được gửi đến cho Hứa Sênh Sênh.
“Cậu cũng gấp quá.” Lâm Tư Hàm vội vã nhìn tin nhắn mà Hứa Sênh Sênh gửi lại, “Những cái đó đều không phải vấn đề lớn, thả lỏng đi.”
“Thả lỏng không được đại ca.” Chu Nhiên cười khó coi hơn cả khóc, “Cô ấy ăn ngon ngủ yên, một chút phản ứng của thai phụ cũng không có, tôi còn tưởng có phải có vấn đề gì không. Hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tùy mỗi người khác nhau. Tôi còn có thể làm gì bây giờ, còn có vài tháng, cách ngày tôi phát điên cũng không xa.”
“…” Lâm Tư Hàm một lần nữa nâng cốc cacao nóng, uống một ngụm, ấm thân. “Tổ tông ba tuổi nhà cậu nói mình đã tìm được mật mã trò chơi, đang ở bản đồ dã ngoại, trước mắt đã gϊếŧ chết 26 người của doanh trại đối địch.”
“Cái gì?” Chu Nhiên không thể tin được Hứa Sênh Sênh thế mà lại tìm được mật mã trò chơi, đi vài bước đến chỗ Lâm Tư Hàm, cúi đầu nhìn thấy ảnh chụp trò chơi mà Hứa Sênh Sênh gửi cho Lâm Tư Hàm.
Ảnh chụp vô cùng rõ ràng, phóng to hình ảnh, trên bức ảnh có mấy chữ màu đỏ viết số người đã bị gϊếŧ.
Mẹ nó, cái phần mềm vừa mở trò chơi là cưỡng chế tắt máy tính có hoạt động không vậy. Trở về anh nhất định phải đè cái đầu cẩu của Thẩm Diệc Bạch ra để bồi thường thiệt hại về tinh thần cho anh, lấy phần mềm ra đền là được.
Trong mấy giây, tâm trạng Chu Nhiên trăm chuyển nghìn hồi, đã suy nghĩ làm sao lừa lấy của của Thẩm Diệc Bạch, lại suy nghĩ làm sao để phạt Hứa Sênh Sênh.
“Tôi có việc, đi trước.” Chu Nhiên vội phun ra một ngụm khí, buông điện thoại mà vội vã đẩy cửa ra ngoài.
Thỏ Kỉ Hàm: Chúc bình an.
Thiếu Nữ Xinh Đẹp: Sau này đừng qua nữa, cậu như vậy mà là mẹ nuôi của đứa nhỏ ư? Hả?
Lâm Tư Hàm cong khóe môi, đánh một chữ khẳng định.
Thỏ Kỉ Hàm: Phải.
Thiếu Nữ Xinh Đẹp: ??? Cậu quỳ tốt đi.
Hứa Sênh Sênh vừa gõ xong chữ cuối cùng chuẩn bị ấn nút gửi đi, điện thoại của Chu Nhiên gọi tới.
“Chồng!” Hứa Sênh Sênh tự biết đuối lý, nhận điện thoại phá lệ nịnh nọt gọi Chu Nhiên là Chồng.
Chu Nhiên nghiến răng hỏi: “Chơi game vui không?”
“A?” Hứa Sênh Sênh muốn giả ngu lừa dối qua cửa, nhưng nghĩ đến hình ảnh chụp trò chơi lập tức sửa lời: “Cũng được, miễn cưỡng, tàm tạm.”
“Tàm tạm? 32 phút 26 đầu người, không tàm tạm chút nào.”
“A?” Hứa Sênh Sênh a lên một tiếng, nhìn thống kê trong hệ thống tự động của kênh tổ đội, gϊếŧ chết 45 người của đội địch. “Cái kia… Rốt cuộc trừ gϊếŧ người em cũng không có sở thích gì khác.”
Còn có lý sao? Cái gì mà trừ gϊếŧ người em cũng không có sở thích gì khác? Trong game đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ sẽ không ảnh hưởng đến tâm lý trưởng thành của con anh sao? Sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em sao? Ngủ không được buổi tối lại ôm anh cọ cọ nháo loạn, lăn lộn muốn anh kể chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ”.
Chu Nhiên cất cao giọng, kêu: “Hứa Sênh Sênh!”
Nhân viên công tác trên phim trường không khỏi đồng loạt ngừng tay, nhìn Chu Nhiên vội vã chạy ra từ phòng nghỉ của Lâm Tư Hàm, đáy lòng vẫn còn suy đoán.
“Vợ chồng cãi nhau rồi?”
“Các người có chú ý không?” Một nhân viên công tác bĩu môi, ám chỉ phương hướng của Lâm Tư Hàm, “Từ bên chỗ của vị kia ra nên mới như vậy.”
“Không thể nào, một người đã có vợ, một người đã có bạn trai.”
“Ai biết được? Trong giới loại chuyện này cũng không thiếu.”
“Hừm, đừng nói bậy. Miệng người phức tạp.”
Nhân viên công tác cất dụng cụ, nâng từng thùng giấy rời đi.
Một bên sau cánh cửa sắt, một người phụ nữ nhìn ảnh chụp trong album lộ ra một nụ cười lạnh.
Tiểu tiên nữ quốc dân sao… Nhanh chóng sẽ không phải nữa. Cô ta khó chịu Lâm Tư Hàm không phải một ngày hai ngày. Cô ta ra mắt sớm hơn Lâm Tư Hàm một năm, ở trong giới lăn lê bò lết mới miễn cưỡng đứng vững được một gót chân, dựa vào cái gì mà Lâm Tư Hàm là một người mới trong khoảng thời gian ngắn phát triển mạnh như vậy, tất cả những kịch bản tốt đại ngôn tốt đều là của cô mà cô ta lại phải lưu lạc đến làm nền.
Không công bằng.
Ngón tay nắm điện thoại xiết đến trắng bệch, Đỗ Yên thu điện thoại vào trong túi màu hồng, vỗ vỗ vạt áo không có chút bụi nào, như không có chuyện gì mà quét mắt bốn phía, đẩy cửa rồi đi ra.
Gió lạnh trong phim trường tùy ý thổi mạnh, Lâm Tư Hàm ôm túi sưởi ấm mà ngồi gửi tin nhắn cho Thẩm Diệc Bạch. Bên kia điện thoại, Thẩm Diệc Bạch như đang bận, nói chuyện tạm dừng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
“Ăn cơm rồi?” Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Tư Hàm vuốt vuốt sợi tóc bị máy khí nóng của máy sưởi ấm thổi qua.
Thẩm Diệc Bạch buông bút, đùa với cô, “Không ăn làm sao đây?”
“Ồ.” Ngón áp út quấn lên lọn tóc không có một sợi nào bị tách ra, “Vậy thì trừ tiền lương của trợ lý, ba lần thì trực tiếp sa thải.”
Trợ lý đang đứng bên cạnh giúp Thẩm Diệc Bạch sửa sang lại văn kiện nghe phu nhân của bọn họ muốn sa thải mình, tay cầm văn kiện run lên, tập văn kiện màu đen rơi bịch một cái lên trên bàn làm việc bằng gỗ đặc, tờ giấy từ trong văn kiện rơi ra. Cậu kỳ thật rất muốn nói: Cậu ta rất oan uổng a! Cậu ta có nhắc nhở Thẩm tổng cuồng công việc của bọn họ đi ăn cơm! Hơn nữa Thẩm tổng cũng đã ăn từ sớm rồi!
Trong lòng trợ lý trộm nghĩ lại liếc mắt nhìn Thẩm Diệc Bạch, nhân lúc Thẩm Diệc Bạch không nhìn qua đây lấy tốc độ sét đánh mà nhặt văn kiện lại.
“Vậy thì em rất lợi hại rồi.” Thẩm Diệc Bạch không có chút nào là không kiên nhẫn, tiếp tục đùa với tiểu cô nương nhà mình, “Trợ lý là người của anh. Xin hỏi Lâm tiểu thư đứng ở lập trường gì mà muốn sa thải?”
“Chẳng lẽ Thẩm tổng muốn nuốt lời?” Lâm Tư Hàm đạo khách thành chủ, “Nếu Thẩm tổng là quý nhân hay quên, em đây hảo tâm nhắc nhở Thẩm tổng một tiếng. Thẩm tổng trước kia khi theo đuổi em đã nói “Anh là của em.’”
“Còn nhớ rõ không?”
Anh là của em, cùng lý ấy đến B.S cũng là của em.
Thẩm Diệc Bạch nhếch khóe môi, dùng giọng thấp mà nói từng chữ một: “Đúng vậy, em là của anh.”
Lâm Tư Hàm cắn môi dưới, cố gắng sửa lại nói: “Không phải, là anh là của em.”
“Đúng, em là của anh.”
Lâm Tư Hàm buồn bực, ngón giữa cong lại mà đặt trên bàn thủy tinh, nhẹ nhàng gõ tần suất càng lúc càng nhanh, “Thẩm Diệc Bạch, anh đừng đánh tráo khái niệm.”
Thẩm Diệc Bạch cười mà không nói, đầu lưỡi liếm qua khóe môi.
“Thẩm tổng nói lời có giữ lời không?” Lâm Tư Hàm hỏi.
Thẩm Diệc Bạch thay đổi tay cầm điện thoại, thân mình hơi ngửa về sau, nằm ở ghế làm việc, thần sắc lười nhác thả lỏng, “Anh nói chuyện có giữ lời hay không, Lâm tiểu thư không phải tự thân trải nghiệm rồi sao.”
“…” Lâm Tư Hàm cúi đầu, tóc dài che đi khuôn mặt đỏ như máu của cô.
Thẩm Diệc Bạch nói chuyện tuyệt đối giữ lời, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nóibao nhiêu lần là bấy nhiêu lần, thiếu một lần cũng không được.
Quả thật là tự thân trải nghiệm.
“Nếu Thẩm tổng nói chuyện giữ lời, lúc ở Thủ đô, trước mặt Phật tổ, Thẩm tổng đã hứa hẹn sau này sống chết có nhau.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm nhỏ như tiếng ong, như thể hòa làm một.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch thất thần mà nhìn bút máy, bút máy trong giữa những ngón tay dài của anh xoay xoay, “Xem biểu hiện của em.”
“Biểu hiện cái gì?”
Thẩm Diệc Bạch ngừng động tác xoay bút, hơi rũ mắt, “Kêu những gì tối qua em kêu.”
Trợ lý ở một bên bị tống đầy một bát cẩu lương, biểu tình từ khiếp sợ sang chết lặng. Cậu ta cũng lần đầu tiên thấy ăn một bữa cơm mà kịch tính như vậy.
Thế giới kẻ có tiền, à không, hứng thú của kẻ có tiền cậu ta không hiểu. Cậu ta chỉ muốn bây giờ có thể bay ngay đến chỗ phu nhân của bọn họ, nói Thẩm tổng lại đang vu oan cho cậu ta.
Ngắt điện thoại, Lâm Tư Hàm cúi đầu, bụm mặt vào ly sưởi ấm cách đó vài bước. Xoa xoa mặt, lại nhéo nhéo, khuôn mặt hơi khô rát thiếu nước, Lâm Tư Hàm chuẩn bị đi thoa kem dưỡng ẩm.
Buổi chiều Lâm Tư Hàm không có nhiều cảnh diễn, chỉ có một cảnh, đáng tiếc là thời gian diễn tương đối muộn. Đường Như ra vào xử lý công việc, Tiểu Giang rảnh rỗi ở trong phòng nghỉ cùng cô tập lời thoại.
“Chị Tư Hàm, lời thoại không phải chị đã thuộc rồi sao?” Tiểu Giang cầm kịch bản mà Lâm Tư Hàm đã học thuộc lật qua đọc, hỏi.
“Đỡ tốn thời gian.” Lâm Tư Hàm đối với những người quen thuộc lời nói đều rất nhu hòa, hoàn toàn không có vẻ thanh lãnh khi ở trước màn ảnh.
“Oa.” Tiểu Giang kéo ghế dựa, “Khớp thoại ở chỗ nào?”
“Ồ…” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu lại gần, lật kịch bản ra sau vào tờ, ngừng ở trang chữ chi chít kia. Ngón tay chậm rãi chỉ xuống, dừng ở một câu, nói: “Là cái này đi.”
“Được.” Tiểu Giang cười đáp ứng, nghĩ chị gái nhỏ nhà cô vừa xinh đẹp là vừa cố gắng, về sau khẳng định sẽ ngày càng tốt.
Trong đoàn phim, cũng là tiểu hoa đán, khác các tiểu hoa khác thời gian nghỉ là lướt weibo xem bát quái làm móng tay gϊếŧ thời gian, chị gái nhỏ nhà cô lại tập thoại để gϊếŧ thời gian. So sánh một cái, ai cao ai thấp lập tức có thể thấy rõ.
“Ừm.” Lâm Tư Hàm bị nụ cười của Tiểu Giang làm lây nhiễm, giữa lông mày cũng giãn ra, chỉnh máy sưởi ấm sang cho Tiểu Giang, nói: “Bắt đầu đi.”
Liên tiếp đối thoại vài lời kịch, Tiểu Giang hứng thú bừng bừng, hoàn toàn bỏ đi câu nệ. Ai nói tiểu tiên nữ nhà cô không dễ ở chung? Rõ ràng ở chung không khó chút nào.
“Cốc cốc…” Đường Như mở cửa, gõ gõ ván cửa, nhắc nhở: “Tư Hàm, chuẩn bị một chút, đến em rồi.”
“Được.” Lâm Tư Hàm ngồi vào bàn trang điểm, tùy ý để nhân viên trang điểm làm cho mình.
Vừa trang điểm xong thì cũng đến cảnh của cô. Lâm Tư Hàm diễn cảm tốt dưới yêu cầu cao của Tống Dần cũng bị cắt đến vài lần. Một cảnh diễn cũng phải quay đến rất lâu mới có thể làm cho Tống Dần và cô vừa lòng.
“Mọi người vất vả rồi, kết thúc công việc thôi.” Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, đứng lên hoạt động gân cốt, tiếp nhận đồ đạc mà nhân viên tổ công tác đưa tới.
Lâm Tư Hàm từ trong cảnh diễn lấy lại tinh thần, nhìn hoàn cảnh chung quanh, chậm rãi nhíu mày. Ban đêm phim trường dùng đèn pha cỡ lớn chiếu sáng, chiếu sáng biểu tình của mọi người xung quanh, vừa nhìn qua là biết ngay.
Những người này vẻ mặt có khinh thường, có kinh ngạc, có đồng cảm, nhưng càng nhiều hơn cô thấy được trong vẻ mặt của những người này là vui sướng khi người khác gặp họa.
Lòng trầm xuống, Lâm Tư Hàm thu lại ý cười như có như không trên môi, khôi phục thanh lãnh, lập tức đi về phòng nghỉ chuẩn bị tháo trang sức.
“Nhìn không ra, Lâm Tư Hàm là loại người này.”
“Đúng vậy, ngày thường chính là bộ dáng ngạo mạn, không nghĩ tới người đàn ông của bạn thân cũng cướp được.”
“Chân dẫm hai thuyền, cô ta đúng là biết giả bộ.”
“Các người đừng nói vậy, xùy xùy, Đường Như đến.”
Một đám vây quanh xem diễn sôi nổi ngậm miệng.
Khi Đường Như đi qua mấy người đó, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt mang theo trào phúng. Năng lực học thuộc lời thoại cũng không có, kể lại hot search weibo sao lại cao đến như vậy.
“Khi công ty huấn luyện các cô không dạy các cô ở đoàn phim không cần khua môi múa mép linh tinh sao?” Đường Như đi đến một loạt người ở phía trước, ngừng lại ở người cầm đầu kia, xổ một tràng giáo huấn, “Là cô không hiểu chuyện hay là Thời Đại không huấn luyện cô?”
“Tôi, tôi…” Cô gái trẻ tuổi ngập ngừng hồi lâu không nói lên một câu hoàn chỉnh. Đường Như giáo huấn rất hợp tình hợp lý, cô ta và Lâm Tư Hàm đều là người của công ty Thời Đại, Đường Như tuy rằng là đại diện của Lâm Tư Hàm, nhưng lại là người đại diện kim bài ở Thời Đại, huấn luyện người mới cũng là do chị phụ trách.
Khi huấn luyện, lời nói của Đường Như rõ ràng bên tai: Ở trong bất kỳ tình huống nào, làm nghệ sĩ của Thời Đại đều không được phép ác ý chửi bới người khác, đặc biệt kiêng kị tranh đấu nội bộ.
“Thực xin lỗi.” Cô gái trẻ tuổi không tình nguyện mà xin lỗi, đáy mắt tràn đầy không cam lòng.
“Cô ta tính là cái gì, có tư cách gì mà nói cô.” Diễn viên nữ quần chúng có quan hệ tốt với cô ta nói, “Chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện thôi mà.”
“Được rồi, không cần nói nữa.” Cô gái không kiên nhẫn mà ngắt lời.
Trong phòng nghỉ, Lâm Tư Hàm đổ nước tẩy trang lên miếng bông, đối mặt với gương bắt đầu tháo trang sức, trong lòng ngày càng không thoải mái.
Đường Như tiến vào liền thấy Lâm Tư Hàm nhíu chặt mi, trực tiếp hỏi: “Thấy tin tức chưa?”
“Chưa.” Lâm Tư Hàm ném bông tẩy trang xuống, chỉ nói một chữ rồi ngậm chặt miệng.
Mới vừa đổi mới trang chủ tin tức Baidu, đưa qua, Đường Như cũng không nói một lời nào. Đợi Lâm Tư Hàm xem xong tin tức, lại mở đến tin tức của Tân Lãng, sau đó lại mở đến tin tức của mấy trang báo truyền thông nổi tiếng trong nước.
Tin tức hoa hòe lòe loẹt khái quát lên nội dung đơn giản chỉ có mười mấy từ: Tiểu hoa đán nổi tiếng Lâm Tư Hàm, cướp chồng của bạn thân, Thẩm thị nhị công tử đội nón xanh.
Đường Như thở dài nói, “Hiện tại bên ngoài đã đầy phóng viên, đợi lát nữa khi ra ngoài đừng nói câu nào.”
Lâm Tư Hàm úp điện thoại xuống, trầm mặc không lên tiếng, khi quay lại thì nhìn thấy một người mang theo khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, tây trang màu đen tôn lên thân hình thân trường ngọc của anh, giữa mặt biểu tình lạnh lẽo.
“Nghe nói, anh bị em cho đội nón xanh rồi.” Lâm Tư Hàm đối diện với người đang tới, nhu nhu hòa hòa nói.
Chương 59: Nuôi Em
Đường Như kinh hãi, nội tâm cuồn cuộn vô số suy nghĩ và lời nói, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Tư Hàm: “Chị ra ngoài trước.”
Cô không rõ chuyện giữa Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch là như thế nào, Chu Nhiên và em ấy thanh thanh bạch bạch là không sai. Lui vạn bước mà nói, không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng người phụ nữ của mình với người đàn ông khác lời đồn đãi bay đầy trời, đặc biệt là vị Thẩm Diệc Bạch từ nhỏ đã ở trên cao này.
Về tin tức của Thẩm nhị công tử, làm người đại diện của Lâm Tư Hàm cô nghĩ xấu không ít.
Vòng kia ở Thủ đô, bên ngoài nói cái gì cũng có, những cái đã không thể dùng xuất thân ngậm thìa vàng từ nhỏ để hình dung. Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mưa dầm thấm lâu, chơi gì cũng có, mức độ lớn thế nào người ngoài không thể tưởng tượng được. Nữ minh tinh bò lên người họ có không ít, chỉ là bạn giường thì nếu như phát hiện có tâm tư khác, kết cục đều rất thê thảm.
Nội tâm Đường Như vẫn thiên vị Lâm Tư Hàm, ổn định giọng nói: “Có việc gì thì gọi chị.”
Lâm Tư Hàm mỉm cười, đoán được Đường Như đang lo lắng, “Không có gì, chị và Tiểu Giang về trước đi. Thuận tiện đánh lạc hướng phóng viên hộ em nha.”
“Ừm.” Đường Như mở điện thoại, muốn liên hệ với bộ phận quan hệ xã hội, bàn tay đang ấn lại tạm dừng, cuối cùng nói: “Chuyện này quyền xử lý ở trên tay em. Nghĩ kỹ rồi nói cho chị.”
“Ừm.”
Đường Như cũng không nói hết, để cho Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm có thời gian nói chuyện. Sự tình là giả, nhưng nó mang đến hàng loạt ảnh hưởng là thật, nhỏ thì là việc tư của Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch, lớn hơn là ảnh hưởng đến Thẩm thị và B.S, Lâm Tư Hàm là cháu dâu mà Thẩm Quốc Lập thừa nhận, bị tuồn ra chuyện này chính là trực tiếp dẫm lên tôn nghiêm của Thẩm Diệc Bạch cũng như vả vào mặt Thẩm gia.
Khi đi ngang qua Thẩm Diệc Bạch, Đường Như hơi hơi gật đầu, khách khí mà nói: “Thẩm tổng.”
Thẩm Diệc Bạch gật đầu như thường ngày.
“Cạch.” Tiếng cửa bị đóng lại.
“Anh dọa chị Đường Như rồi.” Lâm Tư Hàm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đến, chỉ chỉ vào cửa phòng nghỉ nói: “Anh có tin bây giờ chỉ cần em kêu một tiếng, Đường Như tỷ lập tức báo nguy.”
Thẩm Diệc Bạch đi vào, lấy áo lông vũ Lâm Tư Hàm đặt trên ghế, nói hai chữ: “Duỗi tay.”
Lâm Tư Hàm cong mày, ngoan ngoãn đưa hai tay vào trong áo lông vũ. Tay áo còn chưa sửa xong, cô gấp đến nỗi không chờ nổi mà ôm eo Thẩm Diệc Bạch, mặt chôn trong áo khoác tây trang của anh, “Em cho anh đội nón xanh, sao anh một chút phản ứng cũng không có vậy.”
Hơi thở có mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh trên áo khoác tây trang, rất nhạt, không dán vào gần căn bản không ngửi thấy.
“Hút thuốc?” Lâm Tư Hàm ôm eo anh, ngửa đầu hỏi.
Bởi vì tư thế của hai người có vấn đề, vừa ngồi vừa đứng, hơn nữa ghế dựa của Lâm Tư Hàm hơi cao, cằm của cô dán vào chính bụng của Thẩm Diệc Bạch, xuống một chút nữa chính là dây lưng.
“Không có.” Thẩm Diệc Bạch tiếp tục giúp Lâm Tư Hàm sửa lại áo lông vũ, rũ mắt nói: “Buổi chiều đang bàn hợp đồng, đối phương hút.”
Đối phương hợp tác với B.S lâu rồi, lần này tới để tiếp tục hợp đồng. Từng có vài lần hợp tác làm cơ sở, hai bên cũng không vô nghĩa như thế gặp mặt ký tên không. Gia hạn hợp đồng xong, nói chuyện phiếm vào câu, trò chuyện đến chuyện tư. Đại khái là thấy thời gian còn sớm, người nọ hút điếu thuốc tiếp tục nói. Thẩm Diệc Bạch sở dĩ có thể ngồi chỗ đó để nghe đối phương nói, hoàn toàn là bởi vì những thứ đối phương nói anh có thể học tập, học tập làm thế nào để cùng cha mẹ vợ ở chung, làm thế nào để lấy lòng ba vợ.
Lâm Tư Hàm còn đang ngửa đầu nhìn anh, đôi môi đỏ kiềm diễm ướŧ áŧ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh.
Tay cũng bắt đầu không thành thật, tay của Thẩm Diệc Bạch từ trên áo sơ mi của Lâm Tư Hàm tiến vào, không hướng lên trên, chỉ dừng lại ở bụng nhỏ bóng loáng.
Qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa xoa một lát.
Lâm Tư Hàm theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại
“Có camera.” Lâm Tư Hàm dùng khẩu hình miệng.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch ngữ điệu lười nhác mà lên tiếng, hiển nhiên là nghe không vào, tiếp tục xoa bụng mềm mại. Lâm Tư Hàm không dám động, áo lông vũ dài của cô có thể che khuất động tác của Thẩm Diệc Bạch.
“Chúng ta về được không?” Lâm Tư Hàm đỡ lấy cánh tay của Thẩm Diệc Bạch, khi nói chuyện hơi thở hỗn loạn.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Lâm Tư Hàm ấn ấn tay đang muốn hướng lên trên của Thẩm Diệc Bạch, “Anh tin sao?”
“Không tin.” Thẩm Diệc Bạch không chút suy nghĩ mà trả lời.
Quỷ tin.
Anh với Chu Nhiên từ nhỏ mặc chung quần mà lớn lên, Chu Nhiên đối với Hứa Sênh Sênh như thế nào, anh đối với Lâm Tư Hàm như thế nào, căn bản là chuyện không thể nào. Người đưa tin nóng này hiển nhiên không hiểu biết cũng đánh lộn số.
Hai mắt Lâm Tư Hàm hơi ướt, trên má đỏ ửng càng thêm mê người. Thẩm Diệc Bạch cúi đầu hôn hôn gương mặt Lâm Tư Hàm, rút tay ra, nói: “Về nhà nói.”
“Ừm.”
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, trong phim trường không còn người khác. Thẩm Diệc Bạch mở chiếc dù màu đen, một tay nắm dù, một tay ôm Lâm Tư Hàm mặc áo lông vũ vào trong lòng, “Em nghĩ đến ai?”
“Không có.” Lâm Tư Hàm rầu rĩ mà hừ một tiếng. Trong cái vòng này ngươi không hại người ta, người ta đã vội vàng hại bạn.
Phóng viên đã bị Đường Như dẫn đi toàn bộ rồi. Từ trong phim trường đến nơi dừng xe của Thẩm Diệc Bạch, một đường thông thuận vô cùng, ngay cả nhân viên công tác cũng không gặp được.
Lên xe, máy sưởi ấm trong xe rất ấm áp, ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu tỏa chiếu xuống. Lâm Tư Hàm thắt dây an toàn, lại mở cửa xe.
Gió lạnh cùng với nước mưa lạnh như băng thổi vào, đầu óc nháy mắt táo không ít.
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, vừa định bảo Lâm Tư Hàm đóng cửa sổ xe lại, lời nói đến miệng lại bị biểu tình bi thương của cô chặn lại sau đó nuốt xuống.
Xe Posrche màu đen chạy như bay trong đêm mưa, bánh xe làm cho vũng nước bắn lên cao, cần gạt nước không ngừng gạt nước rơi trên kính chắn gió.
“Tiểu Bạch.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt gọi anh, “Em tạm thời chưa muốn làm sáng tỏ, có thể chứ?”
Xe dừng ở gara Thấm Viên, tắt máy, Thẩm Diệc Bạch hỏi: “Lý do?”
Lâm Tư Hàm mở weibo xem tin tức mới, nhìn tài khoản đăng ký của người đã đăng tin tức này lên, nói: “Tài khoản này hôm nay mới đăng ký, hơn nữa tất cả hình ảnh đều là từ đoàn phim ra, từ lúc Chu Nhiên tiến vào phòng của em đến khi Đường Như ra ngoài, cửa phòng nghỉ đóng lại em với cậu ta ở trong đó bao lâu, lại đến khi cậu ta ra ngoài gọi điện thoại cho Sênh Sênh đến khi tức giận kêu Hứa Sênh Sênh, toàn bộ rành mạch rõ ràng.”
Một hình ảnh cá nhân của tài khoản này cũng không có, trừ ngày đăng ký và một ID tiếng Anh hỗn độn, sạch sẽ.
Mấu chốt là, không biết Chu Nhiên trở về xảy ra chuyện gì với Hứa Sênh Sênh, Hứa Sênh Sênh trước khi tin nóng được phát ra đã đăng một post lên weibo, nội dung chỉ là: Khó chịu muốn khóc.
Hứa Sênh Sênh như một thần bút trùng hợp, trong lúc vô tình lại trợ giúp thêm, như thể chứng minh tính chân thật của tin nóng này.
“Có người dở trò quỷ bên trong.” Buổi chiều Thẩm Diệc Bạch nhìn thấy tin tức này khẳng định là người quen biết làm, chỉ là người này xuất phát từ tâm tư mục đích gì, anh đại khái cũng có thể đoán được vài phần.
“Ừm, em muốn nhìn xem người đó rốt cuộc muốn làm gì.” Lâm Tư Hàm đóng điện thoại.
“Gần đây có người nào tìm em gây phiền toái không?”
Lâm Tư Hàm suy nghĩ một lát, “Không có. Ngoài sáng không có, ngầm cũng không có.”
Trừ người đã bị lật không dậy nổi một gợn sóng là Dương Tử San, Lâm Tư Hàm soát lại tất cả những người trong đoàn phim, người trong đoàn phim đều không có động cơ làm như vậy.
Một đôi mắt tự dưng hiện trong đầu Lâm Tư Hàm, bàn tay nắm chặt áo của Lâm Tư Hàm buông ra, bất an trong lòng cùng với sự xuất hiện của đôi mắt kia trong đầu càng mở rộng.
Đỗ Yên, một cô gái mà cô làm thế nào cũng không thích, thân cận thế nào cũng không được.
“Nhớ tới cái gì sao?” Một bàn tay của Thẩm Diệc Bạch chống ở trên đồng hồ đo của xe.
“Không.” Không có đủ chứng cứ và lý do, Lâm Tư Hàm sẽ không phán đoán mù quáng.
Thẩm Diệc Bạch rút chìa khóa xe, “Tự em xử lý?”
“Ừm.” Ngón tay cái của Lâm Tư Hàm cọ nhẹ vào lòng bàn tay khô ráo của Thẩm Diệc Bạch, “Em tự mình làm.”
Thẩm Diệc Bạch nhìn con thỏ bị buộc kéo kéo khóe miệng, ngón tay cái như có như không mà vuốt ve cánh môi con thỏ, “Cho em thời gian ba ngày, ba ngày là đủ rồi chứ? Nếu như chuyện còn không có kết quả, thì giao cho anh.”
Không đợi Lâm Tư Hàm trả lời, Thẩm Diệc Bạch quay đầu híp mắt tìm được môi cô, mang theo chút trừng phạt mà cắn xuống.
Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, đôi tay ôm lên cổ Thẩm Diệc Bạch, chủ động đáp lại. Đáy lòng lại thở dài, Thẩm Diệc Bạch hẳn là sẽ không cho cô thời gian ba ngày, nhiều lắm là hai ngày anh sẽ nhúng tay vào, trước sẽ khai đao với truyền thông, đao to búa lớn mà thu thập, còn tin nóng kia…
Lâm Tư Hàm không cẩn thận rùng mình một cái. Đừng nói đến cô và Thẩm Diệc Bạch, Chu Nhiên cũng không phải là người lương thiện gì.
Bất tri bất giác, Lâm Tư Hàm bị Thẩm Diệc Bạch ôm ngồi khóa trên đùi anh, cách quần tây, độ ấm ngày càng cao.
“Lạnh?” Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, động tác dưới tay của Thẩm Diệc Bạch cũng không ngừng, cười nói: “Rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Tay phải Lâm Tư Hàm ở sau lưng sờ loạn một hồi tắt đèn xe.
Trong bóng đêm, tiếng cười khẽ của Thẩm Diệc Bạch có vẻ rất gợi cảm, âm thanh đè thấp trong cổ họng, trầm thấp không thành tiếng.
“Muốn sao?” Môi Thẩm Diệc Bạch di chuyển đến vành tai của Lâm Tư Hàm, cắn nhẹ đôi tai mềm mại của cô, hỏi: “Ở chỗ này?”
Lâm Tư Hàm duỗi thẳng chân, tay trái giữ lấy động tác cởϊ áσ sơ mi của mình của Thẩm Diệc Bạch, “Anh nghĩ hay quá.”
Ý là ở chỗ này, không có cửa đâu.
Thẩm Diệc Bạch đè Lâm Tư Hàm trên tay lái, eo bụng gần sát lại cô, “Thật sự không muốn?”
Trong bóng đêm, cảm quan phóng đại vô hạn, phía dưới nguồn nhiệt cuồn cuộn. Lâm Tư Hàm thẳng lưng ý đồ kéo giãn khoảng cách, lại bị Thẩm Diệc Bạch ấn trở về.
“Vậy đi lên?” Thẩm Diệc Bạch nói thật mau.
Từ thang máy đến phòng ngủ, chẳng qua chỉ là một phút đồng hồ, sau lưng Lâm Tư Hàm nổi lên một tầng mồ hôi, mồ hôi thấm ướt sơ mi mỏng, áo sơ mi dán sát da thịt.
Lâm Tư Hàm đầu óc choáng váng nghĩ đến chuyện trên mạng, “Em gọi điện cho Chu Nhiên, để cho cậu ta phối hợp với em một chút.”
Vừa đến phòng ngủ, Lâm Tư Hàm liền nhảy ra khỏi ôm ấp của Thẩm Diệc Bạch, cầm điện thoại muốn chạy ra ban công, nửa đường lại bị Thẩm Diệc Bạch kéo về.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Thẩm Diệc Bạch rút điện thoại qua, trực tiếp tắt máy rồi ném lên tủ đầu giường.
“…” Lâm Tư Hàm bị anh nắm eo, màu hồng trên mặt không dứt, đứt quãng mà mở miệng: “Điện thoại bị, bị anh tắt, em sao có thể biết thời gian?”
Khi nói chuyện, cô chui vào trong chăn mềm mại.
Một tay Thẩm Diệc Bạch chống bên cạnh tai Lâm Tư Hàm, một tay khác đè thắt lưng quần tây, cởi bỏ.
“Cách” một tiếng, âm thanh thắt lưng được cởi bỏ rõ ràng.
Lâm Tư Hàm khép hai chân lại, không tự chủ mà nuốt nước miếng.
Rút dây lưng ra, Thẩm Diệc Bạch tiếp tục nói: “Ngoan, quá muộn, Hứa Sênh Sênh đã sớm ngủ.”
“Ồ.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, nghĩ Thẩm Diệc Bạch thật chu đáo, chu đáo quan tâm Hứa Sênh Sênh, chu quan tâm đáo Chu Nhiên.
Hôm sau, Lâm Tư Hàm cũng không đến đoàn phim, Thẩm Diệc Bạch cũng không đến công ty. Tối hôm qua lăn lộn quá muộn, làm cho đồng hồ sinh hoạt của Lâm Tư Hàm dưỡng thành ở đoàn phim làm việc không đúng hạn.
Vào đông, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, trong nhà một vẻ ôn hòa yên tĩnh.
Thẩm Diệc Bạch đã sớm tỉnh, lười biếng không muốn động, nhìn người con gái trong ngực, trong lòng mềm mại rối mù. Lâm Tư Hàm trời sinh mềm như bông, không cố gắng yểu điệu làm dáng, nhất cử nhất động quyến rũ tràn đầy, khí chất trên người lại thanh lãnh, hai thứ đó kết hợp không mâu thuẫn chút nào.
Mỹ nhân cốt, mộ anh hùng*
*Nghĩa đại khái là người đẹp làm anh hùng siêu lòng, có thể hiểu gần như câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”
“Tỉnh rồi?” Thẩm Diệc Bạch vén mái tóc vương trên chóp mũi vén ra sau tai cho Lâm Tư Hàm.
“Ừm.” Mở nửa mắt, cánh tay Lâm Tư Hàm gập lên chống nửa thân mình lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Bởi vì động tác của cô, chăn bị tách ra một khe hở không lớn.
Nhiệt khí từ trong tràn ra, vết đỏ loang lổ trước ngực của Lâm Tư Hàm bị lộ ra khỏi không khí. Trong lúc chờ đợi khởi động máy, cô thanh tỉnh không ít.
“Sao anh còn chưa đi làm?” Lâm Tư Hàm nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, nghi hoặc hỏi.
“Đã bị đội nón xanh rồi còn đi làm thế nào.” Ánh mắt Thẩm Diệc Bạch sâu thẳm, tầm mắt dừng trên chỗ nào đó.
Lâm Tư Hàm một lần nữa rụt về trong chăn gối đầu lên cánh tay Thẩm Diệc Bạch, mở weibo, thẳng đến trang chủ của tài khoản tung tin nóng kia.
[bpuou: Tiểu tiên nữ quốc dân trong miệng của các ngươi @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V. ảnh ảnh ảnh ảnh]
Chín bức ảnh, Lâm Tư Hàm mở ra, xem xong từng cái.
Tài khoản này lấy tất cả những bộ phim từ lúc cô xuất đạo để phân tích, phân tích cô vì cái gì mà trong thời gian ngắn như vậy từ một diễn viên nghiệp dư tuyến 18 nhanh chóng bước lên hàng ngữ tứ tiểu hoa đán, lại làm thế nào để trở thành người đứng đầu trong tứ tiểu hoa đán, tất cả những tài nguyên đại ngôn tốt của cô từ đâu mà đến. Kết hợp Thời Đại với Chu Nhiên, lại mang cho cô một đợt nhịp độ mới, đắp nặn cô thành một nữ tinh chỉ biết dùng quy tắc ngầm để tiến thân.
Mâu thuẫn tiến thêm một bước chỉ ra kỹ thuật diễn của cô, trong tối ngoài sáng làm thấp đi kỹ thuật diễn của cô.
Lâm Tư Hàm cầm điện thoại một chút, xoa nhẹ đôi mắt hơi cay.