Vài ngày trước tết, Diệp Giai Lan và một số đồng nghiệp đến thành phố A tham dự buổi tọa đàm của một vị giáo sư nổi tiếng, ngoài ra cũng đến bệnh viện của ông để tham quan và học hỏi thêm hai ngày.
Tình cờ ngày bà đi đến thành phố A cũng là thứ 7 ngay tết, Diệp Giai Lan nhớ ra hôm nay Tôn Điềm Điềm được nghỉ, vì thế quyết định đến trường học để tạo bất ngờ cho cô.
Lúc Diệp Giai Lan đến đại học A liền gọi cho Tôn Điềm Điềm, nhưng đối phương không bắt máy. Đã gần 8 giờ sáng, Diệp Giai Lan đoán rằng con gái vẫn còn đang ngủ nên cũng không gọi điện nữa, trực tiếp đi đến phòng cô.
Đến nơi, bạn cùng phòng Tôn Điềm Điềm nói Diệp Giai Lan biết từ sau tiệc năm mới kết thúc đã không về phòng nữa, chắc là đang ở nhà bạn trai.
…….
Tôn Điềm Điềm tỉnh dậy đã không còn thấy Tôn Hoài Đường.
Cô ngồi dậy, cảm giác giữa hai chân còn hơi đau, đứng dậy xoa bóp ep một chút, Tôn Điềm Điềm thầm mắng người kia là đồ cầm thú.
Đêm qua trong trường tổ chức tiệc đón xuân, Tôn Điềm Điềm diễn tấu một tiết mục piano, khi xuống khán đài, còn chưa kịp thay đồ đã bị Tôn Hoài Đường gấp không chờ nổi kéo về chung cư.
Cô khóc lóc vội vàng năn nỉ trên sô pha, nói rằng bộ lễ phục này là do cô mượn, không thể làm dơ, nhưng anh làm như không nghe —-
“Váy hư thì anh bồi thường.”
“Điềm Điềm mặc vào đẹp quá, giống một cô tiên nữ vậy.”
“Cục cưng của anh mặc nó cho anh trai chơi được không?”
Bộ váy dài xinh đẹp đã bị anh xé rách, lớp vải lụa mỏng và áo lót bên trong biến thành những mảnh vải vụn rơi xuống đất, anh cứ như vậy để cô mặc bộ đồ này mà làm tình trên sô pha, đến sàn nhà… Dù cô khóc lóc cầu xin đến thế nào đi nữa cũng bị anh lừa gạt sang những yêu cầu vô lý khác, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới buông tha cô.
Tôn Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Hoài Đường cũng không có trong phòng khách, trên bàn còn bày đồ ăn. Nhìn thấy bữa sáng tình yêu của anh, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Anh Đường biết chăm sóc mình quá, nhưng mà… Đừng mong cô tha thứ cho hành vi của anh đêm qua!
Bữa sáng cùng sữa bò vẫn còn ấm, Tôn Hoài Đường hẳn là ra ngoài chưa lâu.
Tôn Điềm Điềm ngồi xuống, thoải mái ăn uống, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, cô không chút suy nghĩ liền đứng dậy chạy ra bên ngoài.
“Đừng tưởng làm bữa sáng xong là em sẽ tha thứ cho anh!”
Tôn Hoài Đường vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương leo lên người, anh theo phản xạ mà đỡ cô, ngón tay chạm vào cặp đùi lành lạnh, quên rằng đằng sau còn có người.
Anh trầm giọng trách cứ Tôn Điềm Điềm: “Sao lại ăn mặc mỏng thế này? Lỡ bị cảm rồi sao?!”
“Máy sưởi trong nhà ấm lắm, em không thấy lạnh.”
Tôn Điềm Điềm khẽ cắn vành tai anh, từ từ ngẩng cao đầu, phát hiện người đang đứng đằng sau Tôn Hoài Đường, cả người như bị sét đánh, cô run rẩy nói: “Mẹ… Mẹ?!”
……
Thông Báo ngày 10 tháng 2:Tôn Hoài Đường nhìn ánh mắt Tôn Điềm Điềm u ám thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh cũng không biết vì sao dì Diệp ở đây. Khi anh đang xuống lầu vứt rác thì liền thấy dì đang đứng đằng sau, thế là hai người cùng nhau lên nhà. Anh còn chưa kịp nói cho Tôn Điềm Điềm biết dì Diệp đến đây.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha, tay chân luống cuống, trong lòng loạn cào cào. Cô liếc nhìn Tôn Hoài Đường đang ngồi bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt nhút nhát quay sang nhìn Diệp Giai Lan, trông vừa bé nhỏ vừa đáng thương. Còn chưa kể đến trên cổ cùng đùi và đầu gối rải rác các dấu hôn, cứ như vừa bị người ta bắt nạt.
Diệp Giai Lan nhìn cô, chân mày nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng: “Đi thay quần áo rồi ra đây.”
Diệp Giai Lan đã sớm nhìn ra Tôn Hoài Đường thích Điềm Điềm, bà cũng biết con gái nhà mình khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, có lẽ còn chưa rõ tình cảm của mình với Tôn Hoài Đường là yêu thích hay ỷ lại. Bà cho rằng Tôn Hoài Đường còn phải vì chuyện này mà đau đầu một thời gian, khiến Tôn Điềm Điềm hiểu được tình cảm của anh. Nhưng từ khi Điềm Điềm và Tôn Hoài Đường đi du lịch cùng nhau, bà mới bắt đầu nhận ra có gì đó thay đổi—-
Sau khi bà nội qua đời, họ ở lại nhà cũ một thời gian, có lần bà bắt gặp được cảnh Điềm Điềm khóc thút thít trong lòng Tôn Hoài Đường, anh còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi cô… Ánh mắt hai đứa không như bình thường, khiến bà cũng có cảm giác Điềm Điềm cũng thích Tôn Hoài Đường.
Khi hai người đi du lịch, có thể đã bày tỏ với nhau.
Tôn Điềm Điềm không ngờ rằng cô còn chưa tìm được thời gian thích hợp để nói với mẹ đã bị Diệp Giai Lan bắt tại trận.
Cô rầu rĩ thay quần áo trong phòng ngủ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tôn Hoài Đường đứng dậy đi pha ly trà nóng, mời Diệp Giai Lan: “Dì Diệp, trời còn lạnh, dì uống trà nóng ạ.”