Tôn Điềm Điềm mơ hồ bị Tôn Hoài Đường kéo ra cửa.
Tiếng “rầm” vừa đóng lại, cô bị một lực mạnh mẽ kéo tựa lên vách tường. Tôn Điềm Điềm hoảng sợ ngẩng đầu, vừa mở miệng ra muốn nói chuyện thì bị Tôn Hoài Đường bá đạo hôn lấy, đầu lưỡi của anh tách môi lưỡi đối phương, cùng cô triền miên. Hơi thở mãnh liệt của riêng anh rơi trên mặt cô, Tôn Điềm Điềm như không thở được, cố gắng giãy dụa đánh lung tung trên vai anh.
Lúc này anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi kia, cuối cùng cũng được tự do, cả hai đều thở dốc nặng nề.
“Xin lỗi em…” Anh tì lên trán cô, yết hầu khô khốc nhô cao, giọng nói trầm thấp mang tính áp bách, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lên đôi môi đỏ thắm ẩm ướt của thiếu nữ.
Anh dường như đang tự kiềm chế bản thân, đáy mắt cuồn cuộn gió lốc như muốn càn quét cô vạn kiếp bất phục (*), khiến cô trầm luân, không thể khống chế được chính mình.
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Anh Đường…” Hai mắt cô khép hờ, đôi môi nhẹ nhàng dán lên của anh, hai tay đan lên bờ vai rồi vòng ra sau cổ người đối diện.
Tôn Hoài Đường thấy Tôn Điềm Điềm chủ động hôn mình, lông mi cong dài không ngừng run rẩy. Anh dừng lại một chút, đôi tay bao phủ lấy eo cô, như muốn khảm cô sâu vào người mình.
Anh bắt đầu điên cuồng hôn cô, môi lưỡi lần nữa tiến quân thần tốc, đảo khách thành chủ. Lưỡi lớn đảo một vòng trong khoang miệng, đuổi theo chiếc lưỡi mềm mại, hết mút rồi lại cắn khiến cô tê dại…
“Ưm…” Cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, ngón tay đặt sau tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve, hai chân mềm nhũn…
Đột nhiên, Tôn Hoài Đường như cảm thấy gì đó, anh mở mắt, đôi môi cả hai tách ra tạo thành một sợi chỉ bạc tinh tế. Theo động tác rời xa của anh, đường chỉ bạc bị đứt gãy, nhỏ giọt lên vạt áo trước ngực Tôn Điềm Điềm.
Anh nhanh chóng ôm cô đến khu cầu thang đi bộ bên cạnh. Hai người vừa nép vào trong, Tôn Điềm Điềm nghe được tiếng mở cửa từ nhà của mình, hình như là mẹ đang định đi công viên tản bộ, sẵn tiện ghé sang quảng trường để nhảy.
Chờ đến khi Diệp Giai Lan đi thang máy xuống dưới, Tôn Điềm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người ôm nhau dựa sát vách tường, sườn mặt Tôn Điềm Điềm dính sát vào ngực Tôn Hoài Đường, nghe được nhịp tim hỗn loạn đang đập nặng nề của anh, “Anh Đường, em…”
“Điềm Điềm, anh khó chịu quá, giúp anh nhé…”
Cô bị lời nói yếu ớt của anh đánh cắt ngang.
Tôn Điềm Điềm lùi ra một chút, ngửa đầu dùng ánh mắt mê man nhìn anh, đuôi mắt anh hơi hồng, dưới đáy mắt còn ẩn ẩn màu tình dục, môi mím chặt.
Cô liếm liếm môi: “Em giúp anh thế nào?”
“Dùng nơi này được không?” Anh vừa nói, vừa vuốt ve ngón cái lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Thấy cô lắc đầu, anh bắt đầu dụ dỗ: “Điềm Điềm ơi, Điềm Điềm ngoan, em giúp anh… Được không… Thật là khó chịu quá…”
Nhìn anh gắt gao cau mày, trông vô cùng đau khổ, dù biết rõ mục đích của anh, nhưng cô vẫn mềm lòng.
“Em nhẫn tâm nhìn nó đau đớn như vậy… Em không đau lòng sao… Lần này hãy-”
Tôn Điềm Điềm nhón mũi chân, dùng miệng lấp kín lời nói của anh, “Được rồi, chỉ lần này thôi đó…”
Tôn Hoài Đường nghe vậy, khóe miệng nâng lên cao, hung hăng hôn cô vài cái, cánh tay phải cách lớp quần áo nặng nề xoa lên ngực mềm rồi ấn đầu vai cô xuống.
Như sợ bị người khác phát hiện, Tôn Điềm Điềm liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới dám thuận theo anh mà ngồi xổm. Đôi tay run nhè nhẹ, bắt đầu cởi lưng quần anh, sau đó kéo quần lót xuống, côn th*t liền bật ra đánh thẳng vào mặt cô.
Cô ấm ức ngẩng đầu lên nhìn anh, Tôn Hoài Đường xoa gương mặt cô an ủi: “Điềm Điềm ngoan, sờ nó.”
côn th*t nóng bỏng đặt trước môi cô, thân gậy thô dài, quy đầu phía trên vừa to vừa tròn, còn có màu tím đen, lỗ sáo ở giữa còn đang chảy ra chất nhầy. Tôn Điềm Điềm nghe lời anh bắt đầu xoa xoa thân gậy.
Thấy ánh mắt si mê của cô nhìn chằm chằm vào đồ vật dưới háng mình, Tôn Hoài Đường mỉm cười: “Ngậm nó một chút rồi liềm… Đúng rồi… Sau đó hút vào, tê—”
Hàm răng Tôn Điềm Điềm vô thức cà lên gậy th*t, nghe tiếng hít lạnh của anh, cô vội vàng nhận sai: “Anh Đường, anh không sao chứ? Em xin lỗi…”
Tính cả lần này, đây là lần thứ hai cô khẩu giao, kỹ thuật còn quá non nớt, cô sợ mình không cẩn thận làm anh bị thương.
Khoái cảm đột nhiên dừng lại, sợ cô không tiếp tục, Tôn Hoài Đường thở dốc cười: “Không sao, tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Như một khúc nhạc đệm, Tôn Điềm Điềm muốn chuộc lỗi, cô càng ra sức liếm hút, đôi tay cũng không ngừng vuốt ve…
“Ừ… Điềm Điềm giỏi quá, mút rất giỏi… Thoải mái quá…”
Nghe tiếng anh sung sướng thở dốc, giọng nói khàn khàn không ngừng khen cô, bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu mình, biểu cảm âu yếm, cô dần cảm thấy giữa hai chân nổi lên một trận tê ngứa, dâm dịch chảy nhỏ giọt dính ướt quần lót. Cô càng ngày càng hư rồi, muốn được anh lấp đầy…
Tôn Hoài Đường cúi đầu nhìn cô mở to miệng, cố gắng ngậm vào phun ra, hai má lõm vào trong, bộ dáng mê mị. Hai mắt anh lập tức đỏ lên, không nhịn được mà dùng tay trụ trên đầu cô, thẳng lưng đâm tới.
“Ưm…” Đôi tay cô bấu chặt lên đùi anh.
Không biết qua bao lâu…
“A ha…” Anh không kịp rút ra, bắn hết vào trong miệng cô.
Tôn Điềm Điềm không phòng bị kịp, cô vô thức nuốt xuống tinh dịch trong miệng, còn có một chút bị tràn ra khóe môi chảy dọc xuống cằm. Tôn Hoài Đường thấy vậy, tim đập nhanh, hạ thân như lại muốn lần nữa ngóc đầu.
Cô tùy ý nâng tay lau qua cằm, đứng dậy dựa vào người anh ưm ưm a a: “Anh Đường…”
“Muốn sao?”