Tôn Điềm Điềm có tật giật mình đứng trước phòng Tôn Hoài Đường, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có phản ứng.
Anh Đường đi ngủ rồi sao?
Cô hơi xoay tay nắm, Tôn Điềm Điềm vui mừng, cửa không khóa!
Đẩy cửa ra, Tôn Hoài Đường đang đứng đưa lưng về phía cô. Anh mặc một bộ đồ ngủ xám đậm, lười biếng cầm máy sấy, tay còn lại khảy khảy mái tóc.
Anh buông máy sấy ra, xoay người liền thấy Tôn Điềm Điềm, không quá bất ngờ nhưng tỏ vẻ nghi hoặc: “Điềm Điềm? Sao em qua đây?”
Tôn Điềm Điềm không nói gì, tự cổ vũ chính mình, lập tức đi đến trước mặt Tôn Hoài Đường.
“Điềm Điềm? Sa—-”
Cô đặt tay lên ngực anh, nhón mũi chân, ngẩng đầu hôn lên môi anh!
Cảm nhận được đôi môi mềm mại của thiếu nữ, Tôn Hoài Đường ngẩn người, sau đó đưa tay xuống eo cô, giả vờ muốn đẩy ra.
Biết anh định làm gì, cô liền nắm chặt vạt áo anh kéo sát đối phương về phía mình, đầu lưỡi không tự chủ trượt vào khoang miệng, nhưng cũng chỉ dừng lại trước hàm răng của anh.
Tôn Hoài Đường nhịn xuống xúc cảm muốn đưa môi lưỡi dây dưa với cô, anh nắm chặt eo nhỏ dùng sức kéo cô ra —-
Không được! Anh phải biết lý do cô làm chuyện này.
Tôn Điềm Điềm không thể tin được mình bị anh Đường lạnh lùng đẩy ra. Ánh mắt đỏ bừng, định đẩy anh xuống giường nhưng lại dùng quá sức khiến cả hai —-
“A —” Cô nằm trên người anh.
“Ai —” Anh nằm trên giường, bị cô đè bên dưới.
Phía trên truyền đến xúc cảm mềm mại và hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ, Tôn Hoài Đường không nhịn được nữa liền hỏi: “Tôn Điềm Điềm, em —”
Nhưng lại nghe âm thanh nức nở của cô: “Vì sao… Vì sao lại đẩy em ra chứ…”
Cổ họng anh cứng đờ nói không ra lời, ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt, chỉ thấy trong ánh mắt cô ngập nước, giọt nước mắt chảy dài trên má, tiếng nức nở một lúc một to: “Anh Đường… Em thích… Em thích anh, em… Em cũng muốn anh thích em… Anh có… Thích em không?”
Tôn Hoài Đường nghe rõ từng câu trả lời của cô, nội tâm vui sướng như phát điên.
Anh luống cuống tay chân, lau nhẹ trên khuôn mặt cô, vội vàng dỗ dành: “Điềm Điềm đừng khóc… Không khóc nữa…”
Tôn Điềm Điềm làm như không nghe thấy, nhưng tiếng thút thít cũng nhỏ dần.
Sau đó cô liền nghe: “Điềm Điềm, anh thích em, đã thích từ rất lâu, em không cần phải làm như vậy.”
Đôi mắt ngập nước mắt nhìn thẳng vào mắt Tôn Hoài Đường, sợ anh dùng chiêu này để dỗ dành cô. Nhưng ánh mắt anh vừa kiên định vừa thâm tình, khóe mắt cùng đuôi lông mày cong lên, nhìn không giống như đang giả vờ.
Anh cũng thích mình… Anh Đường nói đã thích mình từ lâu… Đây là sự thật…
Tôn Hoài Đường thành tâm nói ra cảm xúc của mình, nhưng Tôn Điềm Điềm trước mặt chỉ nằm im không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vì thế anh vội vàng muốn đứng dậy để nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng —-
Đột nhiên Tôn Điềm Điềm cúi đầu, lần nữa hôn thật mạnh lên bờ môi anh, cái lưỡi mềm mại chui vào trong khoang miệng. Anh hơi sững lại, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cô.
Đây đều là nụ hôn đầu của cả hai, không có kỹ thuật gì nhiều. Tôn Điềm Điềm không thở được mà hơi tách ra lấy lại hô hấp, Tôn Hoài Đường tốt hơn cô một chút, thở hổn hền nhìn người thiếu nữ trước mặt.
“Điềm Điềm, chúng ta —”
“Đừng nói gì hết…”
Thông Báo ngày 10 tháng 2:Không nói gì nữa, em thích anh, anh cũng thích em, không gì sánh được niềm vui sướng trong lòng cô.
Nhưng bây giờ cô muốn…
Tôn Hoài Đường ngây ngốc, cô gái nhỏ trên người bắt đầu cởi quần áo anh, động tác nóng nảy.
“…Điềm Điềm?”
Thiếu nữ dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh, ánh sáng lập lòe trong khóe mắt khiến anh mê say, đôi môi đỏ mọng đóng mở: “Anh Đường, em muốn… Em muốn anh, anh có muốn… Muốn làm chuyện thân mật với em không?”
Sao lại không muốn? Bao lần tự mình an ủi, bao giấc mộng xuân, ảo tưởng người dưới thân là cô.
Cô vẫn là cô gái nhỏ mà anh hằng tha thiết nhớ nhung.
Từ khi gặp nhau lúc tám tuổi, nhìn cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp như búp bê sứ, trong lòng anh đã vô cùng yêu thích. Nhưng đến tuổi đôi mươi, cô gái nhỏ ấy vậy mà lại xuất hiện trong những giấc mơ dâm mĩ của mình, cứ như một yêu tinh quyến rũ… Sau khi tỉnh lại, Tôn Hoài Đường luôn tự phỉ nhổ bản thân mình, nhưng đến đêm khuya lại không tự chủ được nhớ về cô. Cứ thế lặp đi lặp lại, như một lời nguyền không tên, vừa vui sướng vừa thống khổ, biết rõ đau đớn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện sa đọa cùng nó, không thể khống chế được.
Từ lúc ấy, anh biết bản thân đã thích cô, là loại thích đó, không liên quan đến tình cảm gia đình anh em.
Nhưng anh không dám nói cho cô biết, cô bé còn nhỏ, lỡ biết được sẽ bị dọa sợ. Từ nhỏ Tôn Điềm Điềm đã dựa dẫm vào anh Đường, nếu như bị lộ tẩy có mưu đồ bất chính với cô, sợ rằng cô sẽ xa cách mình, không còn gần gũi như xưa nữa.
Anh bèn chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng, cứ mãi bên cạnh Tôn Điềm Điềm, dịu dàng chăm sóc che chở, rồi một ngày nào đó sẽ chạm được đến trái tim cô, đồng thời giải quyết những đối thủ khác phái thường xuyên theo đuổi cô bé, hơn nữa, còn thường xuyên dùng vẻ ngoài dịu dàng của mình, dụ dỗ cô gái nhỏ…
Cho nên bây giờ, hiện tại, giờ phút này đây, anh đã thành công rồi đúng không? Cô gái nhỏ thích mình, còn muốn trao thân cho anh!!!
Chuyện này… Còn tốt hơn điều ước của anh hàng trăm lần! Không! Hàng vạn lần mới đúng!
*******
Lời tác giả: Hồi ức tới đây là hết, mấy chương sau sẽ quay về hiện thức, nhưng đôi lúc vẫn sẽ xen kẻ vài ký ức khi xưa, mà rất ít.