“Sao rồi, gần đây Trần Đạc lớp bên còn tìm cậu không?” Lâm Lâm nằm dài trên mặt cỏ, hỏi Tôn Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh.
“Không có.”
Lần trước Tôn Điềm Điềm không đi đến quán trà sữa, Trần Đạc cũng không còn đi tìm cô, thật ra trong trường bọn họ cũng có gặp nhau vài lần, nhưng đối phương ấp úng như muốn nói rồi lại thôi, dù sao cũng là người lạ, cô cũng không cần quan tâm đến chuyện này.
Lâm Lâm tỏ vẻ “Tớ hiểu rồi”, sau đó nhắm mắt lắc đầu.
“Cậu cảm thấy Tôn Hoài Đường thế nào?” Lâm Lâm đưa mắt sang nhìn.
“Anh Đường từ nhỏ đã luôn đối xử với tớ rất tốt. Tớ muốn ăn cái gì là anh đều mua cho, không bao giờ nổi giận hay động tay động chân với tớ, luôn điềm đạm và dịu dàng…” Tôn Điềm Điềm bứt nhẹ vài cọng cỏ, nói ra ưu điểm của Tôn Hoài Đường.
Lâm Lâm bật dậy, ném cái lá trong tay xuống, giọng nói đanh thép: “Tớ thấy được mà.”
Tôn Điềm Điềm quay đầu nhìn cô bạn thân, vẻ mặt nghi hoặc: “Vậy cậu hỏi làm gì?”
“Cậu không có cảm giác khác sao?”
Cảm giác khác… Ánh mắt Tôn Điềm Điềm đột nhiên dừng lại trước sân thể dục ở phía xa.
Lâm Lâm nhìn theo ánh mắt của cô, thong thả nói: “Tớ quên nói với cậu chuyện này, vừa có một học sinh nữ mới chuyển đến, quan hệ với anh Đường nhà cậu khá tốt, hơn nữa hai người có quen biết nhau trước đó, cô gái đằng kia ắt hẳn là người tớ vừa nhắc tới.”
Tại sân thể dục, mái tóc đen nhánh của nữ sinh thổi bay trong gió, vì khoảng cách khá xa nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng làn da cô ấy rất trắng. Đôi chân tinh tế lộ ra bên dưới lớp váy đồng phục, hai người vừa nói vừa cười, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.
Tôn Điềm Điềm áp chế xuống cảm giác quái dị trong lòng, lông mày nhíu chặt, đứng dậy trầm giọng nói với Lâm Lâm: “Chúng ta về lớp đi.”
Tại sân thể dục —
“Hoài Đường, không ngờ đã mười năm rồi bọn mình còn có thể gặp lại nhau.” Triệu Tĩnh Di mỉm cười đứng cạnh nói với Tôn Hoài Đường.
“Ừ, từ lúc tớ được nhận nuôi đã không gặp rồi, nghe nói cậu tìm lại được người thân của mình rồi à?”
Tĩnh Di lúc còn nhỏ rất thích quấn lấy mẹ Trương trong cô nhi viện, Tôn Hoài Đường cũng có hay về thăm mẹ Trương vài lần nhưng không thấy Tĩnh Di đâu. Nghe mẹ Trương nói, ba ruột Tĩnh Di đã đưa cô ấy về với gia đình.
“Ừ, tớ đang sống cùng với ba ruột, ba tốt lắm.” Triệu Tĩnh Di gật đầu.
Một lát sau, Tôn Hoài Đường đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh đã đưa Triệu Tĩnh Di đi thăm quan xung quanh trường gần nửa tiếng, vì thế nói: “Tĩnh Di, nãy giờ chắc cậu cũng đã quen với khuôn viên trường học rồi, chúng ta quay về lớp thôi.”
“Ừ.”
Vào giờ nghỉ của tiết tự học buổi tối, Tôn Điềm Điềm dựa vào lan can ban công ở cửa sau, lười biếng nhìn học sinh bên dưới đi tới đi lui.
Lâm Lâm dựa lưng vào tường, miệng cắn ống hút, hộp sữa trong tay bị hút tạo ra tiếng ‘rột rột’. Uống xong, Lâm Lâm hà hơi một tiếng sau đó nói: “A, tớ có đi hỏi thăm, cái người đứng cạnh anh Đường nhà cậu chiều nay đúng là cô nữ sinh mới chuyển tới, tên là Tĩnh Di. Hình như là con của một nhà bất động sản đó, vừa có tiền vừa xinh đẹp, ngực lớn eo thon, giọng nói hiền dịu. Bọn họ ai cũng nói rất xứng đôi với Tôn Hoài Đường, hơn nữa hai người đó có quen biết nhau trước đó rồi, trời đất tác nghiệp thành một cặp!”
Một cặp sao… Nhớ tới hình ảnh ban chiều mà bản thân nhìn thấy, Tôn Điềm Điềm nhíu mày: “Cậu nói mấy cái này với tớ làm gì?”
“Tôn Hoài Đường là người nổi tiếng trong trường, mọi người bàn tán cũng là chuyện bình thường không phải sao? Cậu sao vậy, không vui hả?” Lâm Lâm nhướng mày nhìn cô.
“Không có.” Cô rầu rĩ nói.
“Anh Đường của cậu tới kìa.” Lâm Lâm đứng trước chào hỏi một tiếng rồi đi vào lớp.
“Điềm Điềm, cho em này.” Anh đi tới siêu thị gần trường để mua bút, nhân tiện mua một chai nước uống có ga vị quýt mà cô thích nhất.
Ngoài ban công không có quá nhiều người, chỉ có vài nữ sinh đứng gần cửa sau nhìn thấy Tôn Hoài Đường liền to nhỏ trò chuyện.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:Tôn Điềm Điềm nhận lấy chai nước, bây giờ đã là tháng 10, anh cẩn thận không lấy nước từ tủ đông. Tôn Điềm Điềm nắm chặt chai nước, không nói gì.
Vốn dĩ tâm trạng cô đang vô cùng phiền muộn, nhưng lại không thể giải tỏa cảm xúc của mình, chỉ nhìn chằm chằm anh, cảm giác phiền loạn trong lòng một lúc một to khiến cô khó chịu trong người.
“Sao anh lại tới đây?” Giọng nói có chút hờn dỗi.
Tôn Hoài Đường kinh ngạc, cảm thấy hoang mang, anh chỉ tới đưa cô nước, sao bây giờ chọc cô tức giận rồi?
“Không có việc gì chỉ đến gặp em thôi. Điềm Điềm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Thanh âm dịu dàng quan tâm khiến tinh thần Tôn Điềm Điềm bình tĩnh, sao cô lại vô duyên vô cớ giận dỗi anh Đường cơ chứ? Cô bị làm thế này?
“Không… Không có gì, em không tìm được đáp án của bài tập toán nên đang tập trung suy nghĩ thôi! Em xin lỗi anh Đường, em không cố ý lớn giọng với anh.” Khuôn mặt cô tràn đầy sự áy náy.
“Ừ, anh biết.” Tôn Hoài Đường không để ý chuyện này, vỗ vỗ vai cô, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt đào hoa sáng lên, sống mũi cao thẳng cùng môi mỏng cười nhẹ, giọng nói thản nhiên: “Không hiểu chỗ nào thì hỏi anh.”
“Dạ.” Tôn Điềm Điềm gật đầu.
Anh Đường chính là như thế, vừa ôn hòa vừa nhã nhặn, đi từ xa đến đây chỉ để đưa nước cho cô, vừa rồi cô bị mỡ heo che mắt sao? Còn đi nổi giận với anh, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
“Nghe nói anh Đường có bạn thân mới sao?” Cô nhớ tới Triệu Tĩnh Di, nhưng tránh không nói ra tên cô ấy.
“Không có, gần đây anh gặp lại một người bạn cũ ở cô nhi viện, tên là Triệu Tĩnh Di.” Tôn Hoài Đường thấy câu hỏi của cô khá kỳ lạ, “Sao tự nhiên em hỏi cái này?”
“Mọi người đều đang đồn rằng anh đang kết giao với một bạn… Bạn nữ, còn rất thân với nhau, họ cho rằng hai người…” Cô dừng lại, không muốn nói hết câu.
“Đang yêu nhau sao?” Tôn Hoài Đường tiếp lời cô, bất đắc dĩ cười, “Không có.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy nhẹ nhõm thở phào một hơi, sự phiền muộn trong lòng cũng đã tiêu biến lúc nào không hay.
Cô vui vẻ nói: “Cuối tuần em muốn về nhà cũ thăm bà nội.”
“Anh đưa em đi nhé?” Tôn Hoài Đường cười hỏi.
“Dạ!”
“Chuông reo rồi, em về lớp học đi.”
“Tạm biệt anh Đường.”
Lâm Lâm nhìn thấy Tôn Điềm Điềm vui vẻ nhảy nhót trở về, khóe miệng cong lên: “Sao rồi? Còn vui vẻ đến thế nữa chứ?”
Tôn Điềm Điềm nhíu mày khó hiểu: “Cậu nói gì vậy?”
“Không có gì.” Nội tâm Lâm Lâm trợn trắng mắt, không biết là ai rầu rĩ cả một buổi chiều, tâm trạng uể oải.
Tôn Điềm Điềm vặn nắp chai nước, hỏi Lâm Lâm: “Uống không?”
Lâm Lâm xua tay tỏ vẻ không muốn uống, trong lòng thầm nghĩ: “Đùa à, đó là đồ Tôn Hoài Đường cố ý mua cho cậu, tớ mà dám uống sao?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~