Ngày Diệp Giai Lan đến thăm bà nội Tôn, Tôn Điềm Điềm cũng theo mẹ rồi về nhà. Tôn Điềm Điềm ở nhà mấy ngày đều gọi điện cho Tôn Hoài Đường, hai người tâm tình trò chuyện cùng nhau để lựa chọn địa điểm và thời gian đi chơi.
Khi trường học Tôn Điềm Điềm vừa kết thúc, Tôn Hoài Đường liền tới nhà đón cô.
Khi Tôn Hoài Đường đến nhà, Diệp Giai Lan đã đi làm. Tôn Điềm Điềm còn đang dọn hành lý, đồ của cô không nhiều lắm, hai ba bộ quần áo và giày, kết hợp cùng ít mỹ phẩm dưỡng da và kem chống nắng, nếu thiếu đồ thì đến đó mua cũng không muộn.
Tôn Hoài Đường ngồi trên ghế nhìn cô bận rộn sắp xếp quần áo liền cười nói: “Điềm Điềm bình tĩnh nào, em quên là vé của mình là vào 2 giờ chiều mai à?”
“Đúng rồi nhỉ, tự nhiên em quên mất.”
Tôn Điềm Điềm thả quần áo trong tay xuống, lập tức đứng trước mặt Tôn Hoài Đường, cười tủm tỉm hỏi anh: “Mấy ngày không gặp, anh Đường có nhớ em không?”
“Ý em là nhớ ‘cái kia’? “
“Này!” Tôn Điềm Điềm hiểu anh đang muốn nói gì, giả vờ tức giận.
Tôn Hoài Đường đột nhiên ôm lấy eo cô, hơi dùng sức. Tôn Điềm Điềm sợ hãi kêu lên, bị anh túm ngồi trên bàn đọc sách.
“Anh Đường, anh làm gì vậy!” Cô vỗ vỗ ngực, vẫn còn bị bất ngờ.
Tôn Hoài Đường chống tay hai bên người cô, nhàn nhạt nói: “Muốn hôn em.”
Vừa dứt lời, nụ hôn nóng nảy liền phủ lấy đôi môi Tôn Điềm Điềm, cô ngẩn người chớp chớp mắt, sau đó mới nhắm mắt lại mà đáp trả nụ hôn của anh. Đầu lưỡi triền miên trong khoang miệng của đối phương, kỹ thuật Tôn Điềm Điềm không thể nào tốt bằng anh, nhanh chóng giơ tay xin hàng.
Tôn Hoài Đường buông gương mặt đỏ bừng của Tôn Điềm Điềm, cô dường như không thở nổi, anh cười nói: “Sao lâu như vậy rồi mà em vẫn không học được cách để thở?”
Tôn Điềm Điềm bình tĩnh một chút, hơi thở vẫn còn hỗn loạn: “Anh Đường, sơ tam năm ấy anh đã hôn em ngay tại đây, em biết.”
Nụ cười trên mặt Tôn Hoài Đường cứng lại: “Em… Biết?”
“Dạ.”
Năm ấy, Tôn Điềm Điềm vừa mới học sơ tam được một tháng, Tôn Thừa đột ngột qua đời, cô bị chuyện này đả kích rất lớn. Cả ngày mơ màng, nửa đêm hay trộm khóc, ở trường lại không tập trung học dẫn đến thành tích xuống dốc không phanh.
Tôn Điềm Điềm luôn là một đứa trẻ tốt trong mắt giáo viên, thấy cô dần suy sút, mà còn là năm cuối cấp, chủ nhiệm liền gọi cho Diệp Giai Lan, nói bà phải động viên con mình, chưa nói đến hành tích học tập, vấn đề ở đây là tâm lý cô bé.
Diệp Giai Lan vừa mất chồng, nhưng bà vẫn là một người mẹ, con nhỏ đang cần mình, bà không thể để con gái xảy ra chuyện. Diệp Giai Lan cố gắng gượng tinh thần, vì Tôn Điềm Điềm, bà phải tích cực lạc quan.
Vì thế, mỗi ngày Diệp Giai Lan đều phấn chấn tinh thần đi làm, đồng thời cũng quan tâm Tôn Điềm Điềm nhiều hơn, về cả tinh thần lẫn thể xác, để cô có thể tiếp tục học tập.
Tôn Điềm Điềm vốn biết bản thân mình có vấn đề, cô cũng biết mẹ đang cố gắng động viên chính bà. Nhìn bộ dạng lạc quan của mẹ, cô không ngừng tự nói với bản thân phải kiên cường lên, ba ở trên thiên đàng cũng không muốn nhìn cô sa sút như vậy.
Tôn Hoài Đường lúc này học lớp 11, mỗi cuối tuần luôn đều đặn đúng giờ gọi điện cho Tôn Điềm Điềm, hoặc đến nhà để thăm cô.
Tôn Ngọc và bà nội Tôn có cũng động viên cô. Sự quan tâm và tình cảm của gia đình đã dần cảm hóa Tôn Điềm Điềm, giúp cô đi ra khỏi màn sương mù dày đặc kia.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:Vì Tôn Điềm Điềm chỉ chú tâm học được một tháng trong học kỳ đầu tiên nên thành tích cuối kỳ vô cùng tệ.
Tôn Hoài Đường xung phong bổ túc cho Tôn Điềm Điềm. Diệp Giai Lan, Tôn Ngọc và bà nội Tôn đều vui vẻ đồng ý, chính vì thế, suốt kỳ nghỉ đông, Tôn Hoài Đường luôn ở nhà Tôn Điềm Điềm, cho đến khi cô học xong lớp 9, anh cũng học xong lớp 11.
Đến kỳ nghỉ đông, Tôn Hoài Đường lập ra một bản kế hoạch học bổ túc cho Tôn Điềm Điềm, mỗi ngày cô đều hoàn thành đúng thời gian, thậm chí còn tốt hơn mong đợi. Tôn Hoài Đường biết Tôn Điềm Điềm đang nỗ lực để học lại kiến thức mà mình đã bỏ lỡ để mọi người yên tâm. Nhưng anh không muốn cô bị áp lực quá nhiều, đôi lúc Tôn Hoài Đường sẽ mang cô đi ra ngoài chơi một chút để giải sầu, giúp cô nhanh chóng quay về con người hoạt bát của ngày xưa.
Học kỳ 2 của sơ tam, mỗi ngày Tôn Hoài Đường đều cùng Tôn Điềm Điềm đi đi về về đến trường. Buổi tối về nhà cùng nhau làm bài tập, đồng thời hướng dẫn cô những chỗ không hiểu. Đến cuối tuần, anh còn có thể giảng lại những bài học trước đây cho cô. Tôn Hoài Đường thông minh lại ham học, anh cân bằng cuộc sống để chểnh mảng trong việc học của mình.
Tôn Điềm Điềm dần trở nên hoạt bát, thành tích học tập cũng được cải thiện. Mọi người thấy Tôn Điềm Điềm của trước kia đã quay về liền vui vẻ vô cùng, và chính Tôn Hoài Đường là người hạnh phúc nhất.
Trong một buổi chiều nắng cuối tuần, Tôn Điềm Điềm ngồi cạnh Tôn Hoài Đường, nghiêng đầu nằm lên bàn không biết ngủ từ khi nào. Nhìn Tôn Điềm Điềm bên cạnh, làn da trắng nõn, lông mi nhỏ dài, đôi môi phấn nộn đang say giấc nồng, Tôn Hoài Đường không nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng chưa đầy một giây liền lập tức rời đi.
Trái tim anh đập nhanh, cứ như vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
Không, anh đúng thật là đã làm chuyện xấu! Nội tâm Tôn Hoài Đường tự phỉ nhổ chính mình.
Trong lúc hoảng loạn, Tôn Hoài Đường không chú ý tới lông mi hơi rung động của người bên cạnh.
Vài phút sau, Tôn Điềm Điềm vờ tỉnh dậy, cô duỗi thẳng người, bĩu môi không vui nói: “Em ngủ quên mất rồi, sao anh Đường không gọi em dậy! Anh đang giảng bài đến đâu rồi?”
Tôn Hoài Đường không rõ cảm thấy may mắn hay thất vọng, anh bình tĩnh nói: “Em tỉnh rồi, vậy anh tiếp tục giảng bài.”