———Editor: Mèo———-
Lục Tiêu Viễn nói mình rảnh rỗi, Dung Hạc còn tưởng hắn nói lời khách sáo, ai ngờ mấy ngày nay hắn thực sự đều ở nhà.
Kể từ sau hôm phân tích kịch bản, tâm tình Lục Tiêu Viễn đột nhiên rất tốt, giống như vừa nhận được tin vui vậy.
Hắn cũng thường xuyên mặc quần áo ở nhà, loẹt quẹt đôi dép lê bằng nhung, đầu tóc tán loạn, lắc lư đi vòng quanh nhà.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí chất lười biếng, không có việc gì làm, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng, xa cách chút nào.
Dung Hạc không ngờ tới, hóa ra lúc Lục Tiêu Viễn nhàn rỗi ở nhà lại có bộ dạng như vậy.
Thực ra nhà Lục Tiêu Viễn rất rộng, theo lý mà nói để tìm được một người thì rất khó khăn, nhưng Dung Hạc và Lục Tiêu Viên thế mà lại ngẩng đầu không gặp, cúi đầu thấy nhau ——
Cậu đi xuống tầng thì tình cờ Lục Tiêu Viễn lại đi lên.
Cậu đứng ở vườn hoa nhỏ bên cạnh luyện lời thoại, thì Lục Tiêu Viễn xách bình nước tưới cho cây mai vàng trong vườn.
Cậu đọc kịch bản quá mệt mỏi, muốn đi siêu thị gần đó mua một ít cà phê hòa tan, vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng ở tầng dưới, vừa vặn thừa cho cậu một cốc.
…
Lúc đầu, Dung Hạc còn cảm thấy muộn phiền với đủ loại trùng hợp, lo lắng mình lúc ẩn lúc hiện trước mặt Lục Tiêu Viễn sẽ quấy rầy hắn.
Nhưng sau đó bèn phát hiện ra, cậu lo lắng thừa rồi.
Bởi vì Lục Tiêu Viễn rảnh rỗi sắp mốc cả người, không có việc gì làm nên thỉnh thoảng cứ nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt nóng bỏng đó của Lục Tiêu Viễn khiến cậu nhận ra, nếu cậu không giúp hắn tìm việc gì đó để làm, mới là có lỗi với hắn.
Vì vậy khi Lục Tiêu Viễn đề nghị đối diễn với cậu, cậu đã ngay lập tức đồng ý.
Với sự giúp đỡ của Lục Tiêu Viễn, mọi thứ đều hoàn thành tốt hơn rất nhiều.
Ngày thử vai hôm ấy, Dung Hạc đến địa điểm thử vai rất sớm.
Lúc đến nơi, cậu mới biết vì sao mình lại nhận được lời mời thử vai Dụ Vô Hà, hóa ra nam diễn viên ban đầu là Dương Tân từ chối vai diễn này, để đóng vai nam chính của một bộ phim khác. Bởi vì hậu thuận của Dương Tân rất mạnh, có liên quan đến đầu tư của bộ phim này, nên không ai dám không thả anh ta đi.
Dù sao đạo diễn Lâm cũng là đạo diễn có thâm niên trong giới, đây là lần đầu tiên ông bị người ta từ chối, trong lúc tức giận thì thấy Dung Hạc đang thử vai phụ ở phòng bên cạnh, cảm thấy tình tình điềm đạm của cậu rất thích hợp với vai Dụ Vô Hà, cũng ấn tượng với kỹ năng diễn xuất của cậu.
Sau khi biết tình hình, bên phía nhà sản xuất đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý để Dung Hạc đến thử vai.
Người phỏng vấn Dung Hạc không phải là ai khác mà chính là đạo diễn Lâm.
Cuối cùng cũng được nhìn thấy đạo diễn mà mình muốn hợp tác, Dung Hạc kìm chế lại sự căng thẳng trong lòng, cúi người chào hỏi: “Xin chào đạo diễn lâm, tôi tên là Dung Hạc, đến đây để thử vai, mong được chỉ giáo ạ.”
Đạo diễn Lâm ôn tồn nói: “Tiểu Dung nhỉ, vì để tiết kiệm thời gian, bỏ qua phần râu ria, bắt đầu luôn đi.”
Tổng cộng có ba đoạn diễn cần thử trong buổi casting này.
Đầu tiên là đoạn Dụ Vô Hà đến phái Côn Sơn tu luyện được mấy năm, cuối cùng cũng có cơ hội xuống núi thăm người thân, nên thức trắng đêm vượt ngàn dặm xa xôi, ai ngờ lại thấy cảnh cả nhà chết thảm, thị trấn nhỏ cũng biến thành một vùng đất cằn cỗi. Đây được coi như một nguyên nhân dẫn đến Dụ Vô Hà hắc hóa.
Sau khi đạo diễn Lâm nói sơ qua về cách diễn, Dung Hạc bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Đoạn diễn này vừa kết thúc, nhân viên hỗ trợ cũng lục tục đến.
Sau một vài đoạn diễn, đạo diễn Lâm thường xuyên gật gù, cảm thấy khá hài lòng với màn diễn xuất của Dung Hạc.
Sau đó, đạo diễn Lâm nghe Dung Hạc nêu cảm nhận về nhân vật Dụ Vô Hà trong bai giai đoạn của cuộc đời y, bao gồm cả cách diễn xuất sau này của cậu, ngay lập tức đã đưa ra quyết định ——
“Tôi đã xem vài bộ phim cậu diễn, cậu là mẫu người ổn định và có tiến bộ, co được dãn được, nếu lần này cậu diễn tốt, khiến một vài lưu lượng nhìn rõ, chỉ có kỹ năng diễn xuất mới là vốn liếng duy nhất của một diễn viên.”
*
Khi bước ra khỏi tòa nhà, Dung Hạc cuối cùng cũng tháo xuống nụ cười dè dặt trên mặt, không khỏi phấn khích hô lên một tiếng “yes”, phản ứng đầu tiên của cậu là thông báo kết quả này cho Lục Tiêu Viễn.
Cậu mở WeChat lên, do dự nửa ngày không biết có nên nói hay không, khung trò chuyện bỗng hiện lên một hàng chữ: [Xong rồi hả?]
Cậu lập tức gõ lại “Xong rồi ạ”, trước khi gửi, không nhìn được gõ thêm một câu: Nếu không có bất ngờ xảy ra, ắt là công thành danh toại.
Gửi xong, Dung Hạc cầm điện thoại, nhìn chằm chằm dòng chữ màu đen “Đối phương đang nhập tin nhắn” trong khung hội thoại, tim đập bình bịch.
Mấy giây sau, Lục Tiêu Viễn đáp: [ Chúc mừng.]
Tuy chỉ có hai chữ, nhưng Dung Hạc đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Đến tận khi hai má ửng đỏ vì gió lạnh, mới cất điện thoại đi, dùng hai tay xoa xoa mặt nở nụ cười thật tươi.
Dung Hạc không gọi xe luôn, mà kéo cao cổ áo, bao trọn toàn bộ khuôn mặt, chậm rãi tản bộ dưới tán cây ven đường.
Mùa đông ở Lăng Bắc rất lạnh. cũng chẳng có cảnh gì đẹp, ngay cả khi một nhà thơ lãng mạn nhất đến đây, nhìn như cành cây trơ trụi đan vào nhau như mạng nhện, cũng chẳng thốt ra nổi lời thơ hoa mỹ nào.
Nhưng tâm trạng Dung Hạc lại vô cùng tốt, đôi mắt cong cong tỏa ra một chút ấm áp giữa cái cảnh xám xịt và đơn điệu này ——
Trên đầu cậu chưa đầy 1 mét, có một tổ chim tinh xảo.
Năm sau, nên có chim chóc về tổ.
Cây đại thụ đã rụng hết những chiếc lá xanh kiêu ngạo, nhưng vẫn vươn mình thẳng tắp, một mình chịu đựng cái giá rét của mùa đông, để rồi chào đón đàn chim của mình trong trạng thái tươi đẹp nhất.
Dung Hạc nghĩ, trong lòng vô cùng xúc động, lấy điện thoại ra, chụp ảnh tổ chim.
*
Về việc nhận phim, tuy Phó Miêu lấy tư cách là người đại diện để cân nhắc, nhưng vẫn hoàn toàn tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ nhà mình, ủng hộ Dung Hạc nhận vai nam hai của “Côn Sơn Tuyết”.
Sau khi ký xong hợp đồng, Dung Hạc cùng đoàn phim “Côn Sơn Tuyết” ăn một bữa cơm.
Ngoại trừ nữ chính Đường Y Na bởi vì vướng lịch trình không thể đến được, 5 diễn viên còn lại đảm nhận vai trò quan trọng trong phim đều có mặt, bao gồm cả người đóng vai linh vật của bộ phim, tiểu sư đệ Yến Cảnh.
Ban đầu mọi người có chưa quen nhau, sau khi kính xong một vòng rượu, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Tưởng Thậm đến muộn, vừa vào cửa đã trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Dung Hạc.
Dung Hạc lập tức đứng dậy nói: “Chào thầy Tưởng ạ.”
“Ui, khách sáo thế.” Tưởng Thậm kéo cậu ngồi xuống, vỗ vỗ vai cười: “Gọi anh là được rồi.”
Tưởng Thậm từ đầu đến cuối vẫn treo gương mặt tươi cười như gió xuân, vô cùng chăm sóc Dung Hạc suốt cả bữa tiệc, đến lời nói cũng như rót mật bên tai, tựa như rất thân thiết với cậu, khác hoàn toàn lời đồn thái tử gia trong truyền thuyết.
Ngay cả đạo diễn Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau sao?”
Tưởng Thậm cong cong môi nói: “Tôi với Tiểu Dung cũng coi như là bạn tri kỉ đó mà.”
Yến Cảnh tuổi tác nhỏ nhất cười nói: “Mọi không biết rồi, anh ấy lúc nào cũng nhận mình ‘quen biết với toàn bộ người đẹp trên thế giới này” ở mấy chương trình tạp kỹ đó.”
Yến Cảnh vừa nói xong, bèn khơi dậy một hồi náo nhiệt.
Nhưng ai cũng biết đây chỉ là nói giỡn, dù sao Dung Hạc có đẹp hơn nữa, thì cũng không phải gu của trai thẳng Tưởng Thậm chỉ thích mấy em gái ngực to mông bự.
Tưởng Thậm không vui, giả vờ nghiêm túc nói: “Sao vậy? Đây là em dâu tôi đó, những người nói nhảm vừa rồi tự phạt rượu đê.”
Vì câu “em dâu” này mà khiến mặt Dung Hạc nóng bừng lên. Cũng may, nhiệt độ trong phòng khá cao, hơn nữa mọi người đều đã uống rượu nên sắc mặt ai cũng ít nhiều đỏ lên.
Bữa tối hôm nay là đạo diễn Lâm mời, mặc dù ông trong giới nổi danh nghiêm khắc, nhưng phim chưa bắt đầu quay nên lúc này, trên bàn ăn ông khá thân thiện, nhất là khi đối diện với Dung Hạc.
Dung hạc là người thay thế đích thân ông ấy chọn, tất nhiên sẽ chú ý nhiều hơn, trong lời nói tràn đầy sự xem trọng, rượu trên tay cũng chưa vơi lúc nào.
Tửu lượng Dung Hạc không cao, nhưng lại không thể nể mặt đạo diễn, chỉ có thể thả phanh cùng ông uống rượu, uống đến mức bất tỉnh nhân sự.
*
Khi Lục Tiêu Viễn nhận được điện thoại của Tưởng Thậm, đón người về nhà, đã là mười hai giờ đêm.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo trên hành lang và ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn cởi áo khoác Dung Hạc ra, đặt cậu lên giường.
Chiếc áo lông nhỏ bó eo theo động tác này bị vén lên một đoạn, Lục Tiêu Viễn đột nhiên cảm nhận được gì đó, thay vì rút tay ra khỏi eo Dung Hạc, hắn lại di chuyển ngón tay cái, xoa xoa làn da qua khe hở trên vạt áo.
Eo cậu vừa mềm vừa nhỏ, áp vào lòng bàn tay hắn, khiến người ta không dám bóp mạnh, rất khó có thể tưởng tượng được nó đã phải chịu đau đớn như thế nào.
Hai năm trước, bộ phim chiến tranh gián điệp mà Dung Hạc diễn xảy ra sự cố. Nghe nói có một nam diễn viên bị thương ở eo lúc quay cảnh trên cao, máu chảy lênh láng, nghe đâu còn có thể bị liệt. Bởi vì bộ phim có kinh phí rất ít, cũng không có diễn viên nổi tiếng nào tham gia, nên đoàn phim phong tỏa tin tức, không gây nên sóng gió gì.
Lục Tiêu Viễn nghe được chuyện này qua tổ đạo cụ lúc đến trường quay, khi nhìn thấy những bức ảnh đó, hắn đang ở nước ngoài quay phim.
Một người không bao giờ xin nghỉ phép như hắn thế lại bỏ quay, bay ngay về Lăng Bắc, tức tốc đến bệnh viện trong đêm, biết được Dung Hạc đã xuất viện và đang dần hồi phục, không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Hắn không biết lúc đó nên dùng tử gì để diễn tả tâm trạng của mình, nhưng loại sợ hãi này, hắn tin chắc rằng mình sẽ không thể nào chịu đựng được lần nữa.
Dung Hạc say vô cùng yên tĩnh, ngay cả thở cũng nhẹ hơn người bình thường, gò má ửng hồng chìm vào trong gối, mềm mại như vầng trăng ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Đây là một Dung Hạc khỏe mạnh, hoàn chỉnh, chân thật, sẽ không đột nhiên biến mất trước mặt hắn.
Cũng không làm cho hắn nhịn không tính toán chuyện ở trong nhà hàng, Dung Hạc ở trước mặt mọi người, say khướt dựa vào một tên diễn viên nào đó, tay ôm mãi không buông.
Lục Tiêu Viễn cúi người nhìn người trước mặt, vô thức dùng tay kia sờ lên khuôn mặt của cậu, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, lông mi Dung Hạc khẽ động.
Lục Tiêu Viễn bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy muốn rời đi.
Khi hắn vừa bước ra đến cửa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói mớ mơ hồ không rõ: “Anh Tiêu Viễn…”
Lục Tiêu Viễn dừng lại, ánh trăng nơi đáy mắt vỡ tan.