Editor: Lyn Beta: Mèo
=============================
Scandal tình cảm của Lục Tiêu Viễn vẫn đang càn quét mọi ngóc ngách, khiến cho ngày trời đông giá rét cũng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Điện thoại của Dung Hạc đều bị gọi đến sắp cháy máy.
Ngoại trừ một vài người bạn thân thiết, còn lại đều là cuộc gọi của các nhà truyền thông, tiếng chuông điện thoại luôn quanh quẩn bên tai cậu không dứt cho đến tận đêm khuya.
Ban đầu, cậu còn không sợ bị người khác làm phiền nên bắt máy. Về sau cậu liền dứt khoát tắt di động thì mới được yên tĩnh một chút.
Hai ngày sau, Dung Hạc bị Trương Ngạn đưa vào phòng riêng của một nhà hàng, dọn một bàn đồ ăn ngon, trực tiếp chất vấn.
Trương Ngạn gõ ngón tay xuống bàn, đè thấp giọng nói: “Người anh em, có ai như cậu không hả? Mới tuần trước cậu còn thề thốt với tôi là cậu và Lục Tiêu Viễn không quen biết nhau, vậy mà chớp mắt một cái hai người đã công khai tình cảm khiến cho toàn thế giới được một phen chấn động luôn rồi! Cậu thực sự xác định hai người “không quen biết” sao?
“Toàn thế giới?” Dung Hạc bên ngoài còn chưa hết lạnh, đôi môi tái nhợt ẩn trong cổ áo len màu xanh đậm, cậu lẩm bẩm nói: “Không đến mức khoa trương như vậy chứ?”
“Cậu cho rằng Lục Tiêu Viễn chỉ có mỗi fan hâm mộ trong nước thôi sao, thật là quá ngây thơ!” Trương Ngạn nói xong liền mở Twitter của mình ra đưa tới trước mặt Dung Hạc: “Cậu xem đi, có biết bao nhiêu bạn bè quốc tế đang online cảm thấy tan nát cõi lòng đây này.”
Dung Hạc ngẩng đầu để lộ toàn bộ khuôn mặt ẩn dưới lớp cổ áo, cậu không nhìn vào trang Twitter trước mặt mà nhìn chằm chằm Trương Ngạn chân thành nói: “Cậu tin không, tớ thật sự không có lừa cậu mà là chuyện này nói ra thì vô cùng dài dòng, không thể chỉ dùng một vài câu mà nói hết được.” Cậu cong khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Nếu sau này có cơ hội thì tớ sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho cậu nghe.”
Trương Ngạn nghe thấy vậy thì sửng sốt.
Trong số những người bạn của cậu ta thì Dung Hạc luôn là người bình tĩnh nhất khi phải đối mặt với rắc rối, cậu thường làm chỗ dựa cho người khác, cậu ta rất hiếm khi thấy cậu bối rối như lúc này.
Rốt cục thì Trương Ngạn cũng ý thức được đây là việc riêng của Dung Hạc, có lẽ là cậu có nỗi niềm gì khó nói nên thân là bạn bè cậu ta cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Tuy biết là vậy nhưng mà cậu ta thực sự rất tò mò bởi vì Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn giống như hai đường thẳng song song không có bất kỳ điểm chung nào lại có thể trở thành người yêu của nhau.
Trương Ngạn rất biết điều mà ngậm miệng lại không hỏi thêm gì nữa.
Nhạc trong phòng riêng vẫn đang phát, cậu ta ngâm nga theo giai điệu bài hát một lúc liền như nhớ ra điều gì đó, cậu ta hỏi: “Gần đây cậu có đi thử vai cho một bộ phim mới phải không? Có phải là bộ phim “Côn Sơn Tuyết” do Tưởng Thậm đóng chính không?”
Thấy Trương Ngạn không còn hỏi tới vấn đề kia, Dung Hạc liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô bèn cầm cốc trà vẫn còn nóng lên thổi, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ừ! Còn đang chờ quyết định cuối cùng của đạo diễn nữa thôi.”
Bởi vì bộ phim này là do Tưởng Thậm đóng chính nên được rất nhiều người hâm mộ chú ý, chính vì thế mà Trương Ngạn cũng để ý một chút. Cậu ta cười hỏi: “Vậy cậu thử vai thế nào rồi?”
Dung Hạc hai tay cầm tách trà, mười ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc nói: “Nhìn phản ứng của đạo diễn thì có vẻ là khá hài lòng với diễn xuất của tớ.”
“Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ thả lỏng đi.” Trương Ngạn nâng chén: “Chúc cậu thành công nhận được vai diễn này.”
Tay Dung Hạc đang cầm cốc trà nhịn không được mà vỗ vỗ cốc: “Vẫn chưa thể nói trước được điều gì nhưng mà mong là giống như cậu nói.”
Trương Ngạn không cho là đúng nói: “Ngay cả một người luôn khiêm tốn như cậu mà cũng nói đạo diễn hài lòng thì việc này coi như là ván đã đóng thuyền rồi còn gì.”
Dung Hạc nói: “Không thể chắc chắn một điều gì cả, tôi sợ đến lúc đấy mà không nhận được vai diễn thì sẽ xấu hổ chết mất.”
Trước giờ Dung Hạc luôn rất tự tin vào bản thân mình nhưng cậu không phải là người thích khoe khoang trừ khi cậu thực sự đạt được kết quả mà mình mong muốn.
Trương Ngạn hiểu rõ tính của Dung Hạc nên cũng không bận tâm lắm về chuyện này nữa, cậu ta để ly rượu xuống nói: “Được rồi, nhưng mà tớ nghe nói Tưởng Thậm là một phú nhị đại, tài nguyên không hề thiếu mà tính tình cũng không được tốt lắm. Hở ra một chút là nổi giận, ngay cả đạo diễn cậu ta cũng không để vào mắt.”
“Không sao đâu.” Dung Hạc cười cười, không để ý nói: “Dù sao nếu được nhận thì tớ cũng chỉ đóng vai phụ, mà diễn chung với Thậm tiền bối cũng chỉ có một cảnh mà thôi.”
“Thậm tiền bối…” Trương Ngạn khẽ nhếch miệng nói “A” một tiếng, khinh thường nói: “Sao ai cậu cũng gọi là tiền bối hết vậy? Đến, gọi một tiếng Trương tiền bối cho tớ nghe một chút.”
Mắt Dung Hạc giật giật mấy cái, mỉm cười nói: “Ai diễn tốt tớ đều gọi là tiền bối hết.”
Trương Ngạn nghe thấy Dung Hạc nói vậy thì bĩu môi: “Vậy được rồi, từ giờ tớ cũng sẽ gọi cậu là tiền bối, Dung tiền bối.”
Dung Hạc đỏ mặt, ngắt lời: “Cậu đừng có mà gọi như vậy.”
Trương Ngạn giường như đã tìm thấy được niềm vui mới kiền bắt đầu gọi “Dung tiền bối” mãi, âm thanh quái quái khiến cho Dung Hạc hơi khó chịu, hồi lâu mới dừng lại.
Bên ngoài của sổ, từng đợt gió bắc quét qua, hai người đang đun một nồi nước nóng, tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.
Mặc dù Trương Ngạn đã khống chế tốt lòng hiếu kỳ của mình nhưng trong lúc tán gẫu cậu ta vẫn đôi khi nhắc đến chuyện của Lục Tiêu Viễn.
Dung Hạc cũng không hoàn toàn né tránh chủ đề này, cậu lựa môt số chuyện không quan trọng để trả lời ví dụ như nhà Lục Tiêu Viễn có mấy người, cậu cùng Lục Tiêu Viễn là bạn học thời cấp ba,… Chỉ khi nào nói tới một chút kỷ niệm giữa hai người là cậu lại tìm cách né tránh không trả lời giống như con kiến chạy mưa rào vậy.
Nhà hàng này là của bạn Trương Ngạn mở, món sốt đùi gà là món ăn ngon nhất. Sau khi các món ăn được mang lên, Trương Ngạn hai tay mỗi tay cầm một cái đùi gà bắt đầu ăn. Khi lau tay cậu ta phát hiện ra Dung Hạc ở đối diện đang lóc xương thịt gà rồi đem thịt gà cắt thành hai miếng.
Trương Ngạn quan sát nửa ngày, khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành tự dưng cậu lại chia thịt gà thành hai miếng làm gì, đã thế lại còn chia thành hai miếng bằng nhau nữa chứ?”
Dung Hạc nghe vậy liền dừng lại hành động trong vô thức, mờ mịt mà nhìn vào đĩa thịt gà.
Đúng vậy, miếng đùi gà này là do một mình cậu ăn tại sao cậu lại phải làm như vậy nhỉ?
Không biết có phải là do gặp lại Lục Tiêu Viễn hay không mà những ký ức đã sớm bị cậu chôn vùi nay lại bất tri bất giác mà hiện ra.
*
Công việc cuối năm của Lục Tiêu Viễn vô cùng bận rộn. Đêm đó sau khi rời đi hắn cũng không có thời gian trở về nhà.
Trong khoảng thời gian này, trợ lý Tề Hòa trở về lấy hành lý, có gặp mặt Dung Hạc một lần. Dung Hạc cũng không hỏi Lục Tiêu Viễn đi đâu, mà Tề Hòa cũng không chủ động nói cho cậu.
Công việc gần đây của Dung Hạc là ở thành phố này, tuy rằng không có bận như Lục Tiêu Viễn nhưng cũng không thể nói là nhàn rỗi.
Ngày hôm đó, sau khi về đến nhà, Dung Hạc liền đăng nhập vào tài khoản Weibo.
Đối với Lục Tiêu Viễn, bọn họ đã 11 năm không gặp nhau nhưng đối với cậu thì không phải như vậy. Kể từ ngày Lục Tiêu Viễn xuất hiện trên màn ảnh, hình bóng của hắn chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của cậu.
Cho nên đêm đó tại toilet của tiệm lẩu cậu liền nhận ra hắn ngay lập tức mặc dù lúc đó hắn vẫn còn đang đeo khẩu trang.
Cũng không phải bởi vì Lục Tiêu Viễn quá nổi tiếng mà là cậu luôn chú ý đến Lục Tiêu Viễn nhiều hơn những người khác. Thậm chí ngay cả tài khoản Weibo của cậu cũng chỉ có ba tài khoản được theo dõi đó là tài khoản của Lục Tiêu Viễn, công ty của Lục Tiêu Viễn và Fanclub của Lục Tiêu Viễn.
Dung Hạc nhấp vào trang chủ công ty của Lục Tiêu Viễn và thành công tìm được thông báo hành trình công việc trong tháng 12 của Lục Tiêu Viễn. Cậu so sánh ngày tháng thì biết được lúc này Lục Tiêu Viễn đang tham gia một sự kiện của nhãn hàng ở Tề Châu.
Cậu rời khỏi trang chủ công ty của Lục Tiêu Viễn và nhấp vào một bài viết mới nhất mà cậu quan tâm.
Bài viết chia sẻ lại hình ảnh của Lục Tiêu Viễn tại sự kiện được một phóng viên đăng tải lên và nhận được rất nhiều sự quan tâm từ người hâm mộ.
Ngay khi Dung Hạc vừa mới xem xong bài viết thì đột nhiên thấy Tề Hòa gửi cho cậu một bộ ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của Lục Tiêu Viễn tại sự kiện.
Dáng vẻ của Lục Tiêu Vẫn rất tốt, ảnh chụp không qua chỉnh sửa của hắn gần như không khác gì mấy so với ảnh chụp được phóng viên chia sẻ trước đó.
Ở trong xe bảo mẫu màu đen cách đó hơn 100 km, Tề Hòa đang cầm điện thoại nói: “Anh Dung vừa mới nhắn tin cho anh đấy!”
Lục Tiêu Viễn vừa mới kết thúc hoạt động có vẻ hơi mệt mỏi mà nhéo nhéo sống mũi cao, thản nhiên nói: “Cậu ấy nhắn gì?”
Tề Hòa nói: “Anh ấy viết ‘anh rất đẹp trai!’ ạ”
Lục Tiêu Viễn “Ừ” một tiếng, nửa khuôn mặt bên trên bị mũ lưỡi trai che khuất, khóe môi ẩn trong bóng tối khẽ nhếch lên nhưng không quá rõ ràng.
Tề Hòa ở bên cạnh cẩn thận quan sát hắn trong chốc lát, cảm thấy tâm trạng của hắn khá tốt liền hỏi: “Anh, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Có thể.”
Trong mắt Tề Hòa lập tức lộ rõ vẻ bát quái: “Anh, tại sao anh không tự mình gửi tin nhắn cho anh Dung?”
Lục Tiêu Viễn dừng một chút, nói: “Tôi cũng không bảo cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy.”
Tề Hòa vò đầu bứt tai một bộ nghĩ mãi không hiểu.
Rõ ràng lúc nãy anh Lục mới bảo cậu chọn ra một vài tấm hình đẹp của anh ấy ở sự kiện, lại hỏi cậu có đã thêm Weibo của anh Dung hay chưa, chẳng lẽ hai câu này không có liên quan gì tới nhau hay sao?
Nghĩ đến đây Tề Hòa không khỏi toát mồ hôi hột giữa mùa đông giá lạnh, không thể giải thích được cảm giác kinh hãi lúc này giống như một vị thừa tướng không hiểu rõ thánh ý vậy.
Cũng may là Lục Tiêu Viễn đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không có ý tứ muốn trách mắng cậu ta.