Bà Lâm nói thầm trong lòng: cô Anna này thật có chút thú vị. Không có người phụ nữ nào trong giới thượng lưu lại thực sự không ghen tị với những người phụ nữ xinh đẹp khác, bởi vì bọn họ rất có thể sẽ trở thành tình nhân được bao nuôi bên ngoài của chồng tương lai mình.
Nhưng chẳng có ai dám thẳng thắn nói ra những lời này.
Bởi vì chúng biểu hiện cho sự ghen tị.
Giới thượng lưu sâu như biển, điều kiêng kị nhất chính là những lời ghen tuông như vậy.
Nhưng cô Anna này lại không giống thế, cô thẳng thắn nói cô ghen tị với những người mơ tưởng người cô thích, bất kể người đó là ai.
Tay bà Lâm cầm điện thoại của Hứa Nhược Phi hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng điền xong bảng mẫu khách hàng cho cô.
Thú vị thật, nói không chừng Lệ Đình Nam thật sự thích cô nhóc trước mắt này chứ chẳng phải vui đùa gì.
Nếu không sao có thể để cho cô nhóc này tùy tiện nói ra những lời như vậy trước mặt bà ấy?
Bà ấy không tin rằng Lệ Đình Nam sẽ cho phép những người phụ nữ khác nói chuyện vi phạm đến quy tắc của giới này.
Sau khi bà Lâm điền xong bảng khách hàng liền trả lại di động cho Hứa Nhược Phi, sau đó ném cho cô một vấn đề: “Cô Anna này, nếu tôi không hài lòng với nước hoa thì cũng phải đi tìm Đình Nam sao?”
Hứa Nhược Phi cúi đầu nhìn lướt qua nội dung bà Lâm vừa điền, sắc mặt thản nhiên như thường.
Sở thích của bà Lâm đây đúng là có chút khác biệt so với các cô gái quyền quý khác, xem ra từ đầu cô đã đoán đúng rồi.
Người phụ nữ có thể chọn bậc thầy Martina để điều chế nước hoa quả nhiên có sở thích không giống người thường.
Mà chuyện Hứa Nhược Phi thích nhất chính là khiêu chiến với những người có sở thích đặc biệt như vậy.
Hứa Nhược Phi cất điện thoại di động vào, khẽ cười một tiếng.
Bà Lâm hơi ngạc nhiên, sao lại thế này? Vì sao cô lại nở nụ cười?
Hứa Nhược Phi không bị ảnh hưởng mấy bởi thân phận của bà Lâm, cô mím môi, tiếp tục nói: “Bà Lâm, vừa nãy tôi có nhìn qua sở thích của bà một chút. Bà không thích mùi hương phổ biến từ cầy hương và hoa hồng tử đinh hương, lọ nước hoa lần này sẽ tránh những hương liệu đó, cho nên bà nhất định sẽ thích nó thôi.”
Đại đa số thích thì tôi không thích, rất có tính khiêu chiến, cô thích.
Bà Lâm: “…” Cô nhóc này cũng quá tự tin rồi nhỉ? Ngay cả người điều chế nước hoa hàng đầu cũng không dám nói chắc chắn như thế.
Vì thế bà Lâm trả lời: “Được, tôi rất chờ mong nước hoa của cô. Nếu nó thực sự đúng như ý muốn của tôi…”
Bà Lâm đã hơn bốn mươi tuổi nháy mắt một cái với Hứa Nhược Phi, cong môi cười: “Vậy thì tôi có thể giúp cô một tay.”
Hứa Nhược Phi: ???
Cô có chuyện gì cần bà Lâm giúp đỡ sao?
Hứa Nhược Phi nghĩ ngợi mà rối rắm không thôi, khẽ cắn cắn môi, nhưng lại ngại từ chối ý tốt của bà Lâm nên đành phải đồng ý.
Bà Lâm nhìn điệu bộ này của Hứa Nhược Phi, trong lòng cười ngất.
Cô nhóc này nghĩ gì trong lòng đều biểu hiện lên mặt cả, chuyện này sao mà được chứ.
Nếu thực sự có một ngày cô bước vào cái giới này, điều này chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cô.
Dừng một chút, bà Lâm sợ về sau Hứa Nhược Phi sẽ lại gặp phải tình huống tương tự như vậy, đành nói: “Coi như là thù lao tôi trả cho cô đi. Nếu cô đã không cần núi vàng núi bạc thì tôi thiếu cô một nhân tình, thế nào?”
Mặt mày Hứa Nhược Phi rạng rỡ, cô gật đầu: “Vậy tôi cảm ơn bà Lâm trước.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!