Khóe môi Hứa Nhược Phi giật giật.
Anh nói như vậy cứ như kiểu cô là con quỷ rượu ấy.
Cô cũng không phải kiểu uống rượu liều mạng, chỉ coi nó như một thứ điều hòa mà thôi.
Nhưng chuyện hôm đó bị Lệ Đình Nam ôm về chung cư vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, lỗ tai cô cụp xuống. Một cơn gió thổi qua, cơ thể cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Dù sao hôm nay cũng là đi ăn với người lớn, không thể ăn mặc quá tùy ý được, vì vậy cô mặc tương đối nghiêm chỉnh.
Trời vẫn còn đang tiết hè nhưng gió thổi lại hơi lạnh.
Hứa Nhược Phi bất giác hắt hơi một cái.
Lúc này Lệ Đình Nam mới dần dần để ý đến cách ăn mặc hôm nay của Hứa Nhược Phi không giống với mọi khi.
Chẳng phải Hứa Nhược Phi chưa từng đi tham gia tiệc tối với anh, nhưng hôm nay cách ăn mặc của cô rõ ràng không giống như khi đi tham gia yến tiệc lúc bình thường.
Người con gái này khi đi tham dự yến tiệc trước nay luôn không hề mặc bất kỳ trang phục nào quá mức, luôn mẫu mực khuôn phép tuân theo công việc của mình.
Giữa vẻ lạnh lùng xinh đjep động lòng người còn mang theo một chút phong tình không tự nhận ra.
Nhưng hôm nay không giống vậy, có lẽ là do cô đi ăn tối với người quen nên cách ăn mặc mang theo một chút gần gũi, chiếc váy trên người cũng không dè dặt như thường ngày.
Chiếc váy đen chỉ dài quá đùi xuống mấy centimet, bên dưới là đôi chân trắng trẻo thon dài và một đôi giày cao gót cô chưa từng đi ở nơi làm việc.
Lệ Đình Nam im lặng dời tầm mắt, giọng nói thản nhiên: “Sợ lạnh thì có thể mặc nhiều hơn chút.”
Hứa Nhược Phi: “?”
Cô sợ lạnh ở chỗ nào? Bây giờ đang là mùa hè, lẽ nào còn phải mặc áo khoác hả?
Cô không biết là trong mắt đàn ông thì đôi chân thon dài lộ ra cùng với chiếc váy chính là mặc ít.
“Cô Anna, tất cả quà đã được chuyển vào chung cư của cô rồi.” Nhân viên công tác của chung cư nói.
Sau khi Hứa Nhược Phi cảm ơn, lại nhớ đến câu hỏi lúc ngồi trên xe: “Hôm nay cô chủ lớn của nhà họ Hứa đã gọi anh đến à?”
Nếu như là thật, vậy thì đúng như những gì Tô Vân Nhi nói, Hứa Nhược Mộng thuê người chụp trộm cô và ông Tô chính là muốn khiến cho Lệ Đình Nam nghi ngờ.
Mãi cho đến khi Lệ Đình Nam rời đi anh cũng không nói cho Hứa Nhược Phi biết đáp án.
Sau khi Lệ Đình Nam trở lại xe, lấy điện thoại di động ra, tìm tới mail kia, đôi mắt màu đen híp lại.
Anh gửi dãy số cho Lý An. Không tới nửa tiếng, Lý An đã điều tra rõ mồn một về chủ nhân của dãy số này.
“Tổng giám đốc Lệ, số điện thoại di động này đại khái là của cô Hứa Nhược Mộng.” Lý An nhìn vào thông tin trên mail mà công ty gửi tới, sắc mặt có chút thâm trầm: “Có lẽ cô ta dùng giấy tờ của người khác để đăng ký số điện thoại này, nhưng phạm vi thường sử dụng là biệt thự Tiêu Sơn và… biệt thự anh đến.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!