Hứa Nhược Mộng nhìn thấy khung cảnh không khí kỳ lạ thì càng ngỡ ngàng.
Lệ Đình Nam tựa như không nghe thấy câu hỏi của cô ta, ngược lại ông Tô lại nhíu mày, chú ý đến Hứa Nhược Mộng.
Xem cách ăn mặc trang điểm, chắc hẳn là cô con gái nhà giàu nào đó ở Lâm Xuyên, chẳng qua là lời ăn tiếng nói cũng chẳng có giáo dưỡng gì. Sau khi ông Tô đánh giá cô ta một lượt, vẫn duy trì phong độ và tu dưỡng: “Anna, đây là…?”
Sau nghi Hứa Nhược Mộng nghe thấy lời của ông Tô, tâm trạng không vui trong lòng càng thêm xao động hơn.
Quen biết Anna lại không biết cô ta? Danh tiếng của cô ta ở Lâm Xuyên không cao hơn Anna sao?
Nhưng Hứa Nhược Mộng quên mất rằng thế lực của Tô Thị đã sớm không còn ở Lâm Xuyên nữa, bất kể cô ta có danh có tiếng đến thế nào ở Lâm Xuyên thì ông Tô cũng không thể biết được.
Hứa Nhược Phi liếc nhìn khuôn mặt phát đỏ lên của Hứa Nhược Mộng, giọng nói bình thản: “Cô Cả của Hứa Thị ở Lâm Xuyên.”
Thậm chí cô còn không giới thiệu hết tên của Hứa Nhược Mộng.
Ông Tô ý vị sâu xa mà "ồ” một tiếng.
Hóa ra đây là cô Cả nhà họ Hứa sáu năm trước đã hãm hại Hứa Nhược Phi.
Ông Tô cười nhạt một tiếng, ông ấy lại đánh giá Hứa Nhược Mộng vài lần, càng hiểu rõ hôm nay người phụ nữ này đến đây để làm gì.
Muốn gài bẫy tính kế ông ấy à, vẫn còn non lắm.
“Ngại quá, chưa từng nghe nói.”
Ông Tô nói xong, khuôn mặt trướng đỏ của Hứa Nhược Mộng càng thêm khó coi.
Ông Tô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng không còn sớm nữa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lệ Đình Nam nói: “Tổng giám đốc Lệ, bây giờ đã không còn sớm nữa, một lát nữa tôi còn có chút việc, hay là cậu giúp tôi đưa Anna về được không?”
Khuôn mặt của Hứa Nhược Mộng ở bên cạnh càng trở nên vặn vẹo.
“Đợi đã, dựa vào cái gì để Đình Nam đưa cô ta…”
Ông Tô không thèm nhìn Hứa Nhược Mộng lấy một cái: “Tổng giám đốc Lệ, chuyện này chắc hẳn cậu sẽ không từ chối nhỉ.”
Lệ Đình Nam cười nhạt: “Đương nhiên rồi, cảm ơn hôm nay tổng giám đốc Tô đã quan tâm cấp dưới của tôi.”
Ông Tô: “Nào có, nào có.”
Ông Tô bảo thư ký đưa những phần quà mà Tô Vân Nhi tặng cho Hứa Nhược Phi xuống dưới tầng, đồng thời nhẹ giọng nói: “Tâm sự với giám đốc Lệ ở diễn đàn kinh tế lần này, tôi đã cảm nhận được rất nhiều thứ, hy vọng sau này cũng có thêm nhiều cơ hội hợp tác.”
Mãi đến khi thư ký phái người đem hết quà cáp đi rồi, trong phòng vẫn không có ai để ý đến Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Mộng siết chặt lòng bàn tay lại.
Nhưng sự dạy dỗ của bà Hứa bảo cô ta vào lúc này tuyệt đối không được tùy tiện nổi giận.
Cô ta mím đôi môi đỏ, chịu đựng cơn tức nói: “Đình Nam, vậy em phải làm sao?”
Lệ Đình Nam lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Mộng một cái, đầu lông mày nhăn lại, không nói hai lời cứ thế gọi đi một cuộc, sau khi nói vài câu thì cúp máy.
“Lát nữa có tài xế đến đưa cô về.”
Sống lưng Hứa Nhược Mộng cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!