Khi diễn đàn kinh tế kết thúc, sắc trời cũng đã dần chuyển sang màu vàng của hoàng hôn.
Đang là giữa mùa hè, Hứa Nhược Phi hạ nhiệt độ điều hòa trong xe xuống.
Cô tập trung nhìn đường phía trước, hai tay cầm chắc vô lăng, giọng nói nhẹ nhàng kể về chuyện của sáu năm về trước: “Quả nhiên tin tức của tổng giám đốc Lệ nhanh nhạy, nhà họ Tô đúng là không có con gái nuôi. Sáu năm trước bọn họ cứu tôi một mạng, có ân với tôi, cho nên chẳng khác gì bố mẹ ruột của tôi.”
Lệ Đình Nam hơi nhíu mày, sau khi anh nghe thấy chuyện sáu năm về trước thì lập tức nheo mắt lại, nhưng lại bị những lời kể tiếp theo của Hứa Nhược Phi hấp dẫn rất nhanh.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng mấp máy: “Vậy bố mẹ ruột của cô đâu?”
Hứa Nhược Phi cười ảm đạm: “Không biết. Lần này tôi không lừa anh đâu, quả thật tôi cũng không biết bố mẹ ruột của mình là ai.”
Nói xong cô liếc sang nhìn Lệ Đình Nam, vừa hay ánh mắt của người đàn ông cũng đang nhìn cô chằm chằm, giống như đang cố gắng đoán xem lời nói của cô là thật hay giả.
Một lúc sau, Hứa Nhược Phi nghe thấy Lệ Đình Nam hỏi cô: “Cho nên trước đây cô đã đi Paris nói chuyện hương liệu một cách thuận lợi.”
“Đúng là có nguyên nhân này, nhưng còn một nguyên nhân khác nữa là kĩ thuật điều chế nước hoa của tôi cũng cao, chú Tô cũng không lo lắng tôi là con bài tử của Tô Thị.”
Lệ Đình Nam trầm ngâm: “…”
Anh chưa từng gặp người nào tự tin như vậy.
Sau khi Hứa Nhược Phi kể xong câu chuyện cũ của mình, cô mới nhớ ra sự bất thường ban nãy của Lệ Đình Nam và hỏi: “Chuyện của tôi tôi nói xong rồi, còn tổng giám đốc Lệ thì sao? Tại sao vừa nãy lại trực tiếp rời đi? Tôi cũng chưa có đồng ý với chú Tô mà?”
Lệ Đình Nam bị câu hỏi của Hứa Nhược Phi làm cho ứ nghẹn.
Anh không thể nói ra vữa nãy anh đã nghĩ cô và tổng giám đốc Tô có quan hệ không rõ ràng.
Tô Thị cực kỳ giữ bí mật về tư liệu bối cảnh của Hứa Nhược Phi, cho dù Lệ Đình Nam cho người của công ty đi điều tra cũng khó tra ra được chỗ nào khả nghi.
Hứa Nhược Phi thấy Lệ Đình Nam im lặng, bèn đùa giỡn nói: “Tổng giám đốc Lệ, không phải anh đã nghĩ giữ tôi và chú Tô có chuyện gì đấy chứ?”
Lệ Đình Nam: “…”
Hứa Nhược Phi thấy anh trầm lặng, cô cũng trầm lặng theo, vài giây sau cô bèn cảm thấy có chút khó tin: “Đợi đã, cho nên tổng giám đốc Lệ anh thật sự đã nghĩ vậy sao?”
Hứa Nhược Phi dở khóc dở cười, cô và chú Tô chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, Tô Vân Nhi lại là bạn thân của cô, cho dù thế nào thì cô cũng không thể có quan hệ bất chính với chú Tô được.
Cô thực sự không hiểu tại sao não của Lệ Đình Nam lại bổ đến thế.
Chẳng lẽ do ghen tuông?
…
Hứa Nhược Phi rời khỏi biệt thự Tiêu Sơn, sau khi trở về nhà trọ của mình bèn cởi giày cao gót, ném túi lên ghế, nhảy chân sáo đến tủ lạnh lấy ra một kem ăn hơn một nửa mới ngồi nghỉ ngơi.
Cô vươn vai một cái, sau đó hỏi Hứa Nhược Hy và Hứa Đình Phong tối nay muốn ăn gì?