Lệ Đình Nam híp mắt, đôi môi khẽ mím tỏ ý cô cứ tiếp tục nói.
Ngược lại anh lại muốn nhìn một chút xem cô hối hận vì điều gì.
Hứa Nhược Phi thở dài, trong giọng nói mang theo sự áy náy, cô nói: "Sớm biết vậy lúc ấy tôi đã xin vào làm tài xế chứ chẳng xin làm trợ lý làm gì? Nếu xin làm tài xế, mỗi ngày chỉ cần đưa anh đi làm, còn có thể lái tất cả xe của anh."
Lệ Đình Nam nhìn chằm chằm người phụ nữ ngây thơ này một cái rồi lắc đầu.
Sự thiếu nhạy bén này thật là hết thuốc chữa rồi, chẳng lẽ cô cho rằng ai cũng có thể lái xe thể thao của anh sao?
...
Tập đoàn Lệ Thị đảm nhiệm toàn bộ Diễn đàn Kinh tế Lâm Xuyên.
Từ bố trí hội trường đến loại nước uống rồi đến ăn uống, toàn bộ đều là một dây chuyền phục vụ.
Tham gia diễn đàn kinh tế này, ngoại trừ ông Tô - bố của Vân Nhi - thì rất nhiều ông chủ các tập đoàn thương mại ở Lâm Xuyên, và không ít tập đoàn nước ngoài đều gặp đại nạn.
Sau khi nhìn thấy cách bài trí và phục vụ toàn bộ hội trường, sự thầm khen ngợi của ông Tô đối với Lệ Đình Nam cũng tăng thêm rất nhiều.
Tuổi còn trẻ mà có thể cung cấp cho diễn đàn kinh tế lớn sự phục vụ tốt như vậy đã có thể thấy năng lực của Lệ Đình Nam so với những người cùng tuổi, tất nhiên anh là người xuất sắc nhất.
Không, sợ rằng không chỉ là người cùng tuổi. Ông Tô đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt thâm trầm thông qua cặp kính nhìn tài liệu trong tay, đôi môi lộ ra một nụ cười sâu xa.
Sợ rằng chỉ mấy năm sau, người đàn ông trẻ tuổi này sẽ vượt qua ông ta.
Giao Hứa Nhược Phi cho một người như vậy có lẽ là một lựa chọn đúng đắn. Nhưng cụ thể thì vẫn phải xem thêm bản thân Lệ Đình Nam thế nào.
Mặc dù ông Tô đã từng xã giao với Lệ Đình Nam mấy lần trong dạ tiệc nhưng vẫn chưa quen thân.
Phía bên kia, Hứa Nhược Mộng đang thân mật kéo bố mình khiến thư ký Bội đứng bên cạnh cảm thấy lúng túng.
Đây là diễn đàn kinh tế, cô chủ làm như vậy thật khiến cho cô ta trông giống như thư ký của tổng giám đốc Hứa vậy.
Sau khi vào hội trường, ông Hứa chợt dừng bước lại, bảo Hứa Nhược Mộng buông mình ra.
Hứa Nhược Mộng bất mãn buông ra, sau đó cô ta đảo mắt nhìn một vòng phía trong hội trường, cuối cùng tầm mắt rơi vào ghế đầu chỗ để tên Lệ Đình Nam trên đài chỗ ngồi.
Trống không, anh vẫn chưa tới.
Hứa Nhược Mộng có chút thất vọng, đi cùng bố mình tới chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, cô ta nhìn ông Tô đang ngồi đối diện bọn họ, đôi môi hơi cong lên.
Quả nhiên tổng giám đốc của Tô Thị cũng tới, chỉ tiếc bây giờ Anna vẫn chưa tới. Hứa Nhược Mộng thầm cười lạnh một tiếng. Hai ngày nay tổng giám đốc của Tô Thị vẫn không có bất kỳ liên lạc nào với Anna, khiến người của cô ta trẹo chân hồi lâu cũng không tìm được bất cứ chứng cớ nào.
Nếu hôm nay Anna cũng tới thì tốt.
Đến lúc đó, chỉ cần để cho cô ta thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình thì có thể nói với Lệ Đình Nam.
Cô ta cũng không tin Lệ Đình Nam có thể chịu được.
"Nhược Mộng, con đang nhìn cái gì vậy?" Ông Hứa phát hiện con gái mình vẫn nhìn chằm chằm vào ông Tô ở phía đối diện, chân mày không khỏi nhíu lại.
Tô Thị cũng tới.
Trước đây,Tô Thị gần như không liên quan đến việc kinh doanh trong nước, vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên tới diễn đàn kinh tế này?
Chẳng lẽ định mở rộng kinh doanh trong nước?
Ông Hứa nhớ lại tin tức mà trước đây thuộc hạ báo cáo Tô Thị cung cấp hương liệu cho Anna, chân mày không khỏi nhíu lại.