Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Nhược Phi dậy rất sớm, cô ngáp một cái. Nếu như không phải năm giờ chiều qua Lệ Đình Nam cho cô tan tầm thì chắc chắn cô không thể ngủ bù đầy đủ như vậy được.
Hứa Nhược Phi nghĩ vậy thì trong lòng hơi rung động.
Sau khi rửa mặt xong, cô lấy một bộ trang phục công tác tiêu chuẩn ra khoác lên mình, mái tóc dài được búi sau đầu, giúp Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy làm bữa sáng xong rồi để trên bàn.
Cô cầm bút viết lên giấy ghi chú vài lời, bảo Hứa Đình Phong nhớ bỏ bữa sáng vào lò vi ba hâm lại rồi sau đó mang giày cao gót rời đi.
Bốn giờ, Lâm Xuyên vừa tờ mờ sáng.
Hứa Nhược Phi mở cửa xe thể thao màu đỏ ra, chạy như bay trên đường cao tốc.
Người phụ nữ mặc váy âu phục lại lái xe thể thao màu đỏ khiến người ta rất khó kết hợp hai thứ này với nhau. Quản gia của Lệ Đình Nam nhìn thấy xe của Hứa Nhược Phi và trang phục của cô thì ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Xin cô Anna chờ một chút.”
Sau mấy phút, quản gia sai người mở cửa cho Hứa Nhược Phi, đỗ xe xong thì cô đi vào biệt thự.
Không phải lần đầu cô đến biệt thự Trần Sơn, lúc Lệ Đình Nam phát sốt cô cũng đã từng đến đây. Hứa Nhược Phi quen cửa quen nẻo, dựa theo trí nhớ tìm đến phòng ngủ của Lệ Đình Nam, khẽ khàng gõ cửa.
Không có bất kỳ tiếng động gì.
Hứa Nhược Phi hơi xấu hổ, cô hỏi quản gia đứng bên cạnh: “Ngày thường tổng giám đốc Lệ có bực tức khi rời giường không? Hay là để cho người giúp việc…”
Quản gia lắc đầu: “Cô Anna có chỗ không biết, Tổng giám đốc Lệ không bao giờ cho phép bất kỳ ai quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”
Hứa Nhược Phi: “...”
Bây giờ cô mà đẩy cửa vào thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao!
Chẳng may Lệ Đình Nam có chứng xấu ngủ khi rời giường hay là có thói quen không mặc quần áo ngủ, sau đó chăn cũng rơi xuống đất thì cô biết làm sao bây giờ.
Ngay lúc Hứa Nhược Phi đứng xoắn xuýt trước cửa ra vào, nghĩ cách làm sao để gọi cấp trên tỉnh dậy thì cửa phòng ngủ mở ra.
Trên đầu Lệ Đình Nam trùm một cái khăn mặt, bọt nước theo tóc đen ngắn rơi từng giọt xuống lông mày, mặt rồi đến xương quai xanh của anh.
Hứa Nhược Phi lặng im nuốt nước miếng một cái.
Khoảng cách giữa cô và Lệ Đình Nam rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên người của anh.
Lúc Lệ Đình Nam lau tóc, anh dùng ánh mắt bảo Hứa Nhược Phi tiến đến.
Hứa Nhược Phi mấp máy môi, bây giờ cô nhìn thẳng Lệ Đình Nam thì không thích hợp lắm, giống như cô đang rất thèm khát anh vậy.
Mặc dù đúng thật là cô rất thèm…
Nhưng không nhìn thẳng thì cứ như cô chột dạ ấy.
Sau khi Lệ Đình Nam lau tóc xong thì vứt khăn mặt qua một bên. Anh giương mắt nhìn Hứa Nhược Phi vẫn còn đứng ở cửa ra vào thì nhíu mày lại: “Còn đứng sững sờ ở đó làm gì?”
Hứa Nhược Phi đành phải kiên trì tiến vào. Có trời mới biết mỗi lần tới đây thì Lý An sẽ làm gì, chắc không phải mỗi ngày cậu ta đến đón Lệ Đình Nam còn có thể nhìn thấy thân thể đàn ông đó chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!