Đình Phong và Nhược Hy còn đang ở trong nhà mà?
Lệ Đình Nam thấy cô không nói gì, nghĩ là cô lại say, dù gì chỉ có mấy phòng như vậy thôi, mở ra là biết.
“Tổng, tổng giám đốc Lệ, tôi đã tỉnh rồi!” Hứa Nhược Phi lắp bắp, cản Lệ Đình Nam lại. Vì sốt ruột nên cô còn cắn lung tung trong miệng, thậm chí cắn vào đầu lưỡi, cơn đau khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
“Cô chắc chưa?” Đôi mắt bí hiểm của Lệ Đình Nam vẫn thấy Hứa Nhược Phi còn say, giọng anh đầy nghi ngờ: “Bây giờ tôi đi, cô chắc là mình sẽ không ngủ lúc tắm trong bồn tắm chứ?”
Mặt Hứa Nhược Phi đỏ lên.
Cho dù anh ở lại, cô cũng sẽ không gọi anh giúp cô tắm rửa thay đồ mà!
“Tôi chắc chắn không có! Nhất định ngày mai tôi sẽ đến công ty như bình thường, anh cứ yên tâm đi!”
Hứa Nhược Phi liếc nhìn phòng của Đình Phong, Nhược Hy, mồ hôi lạnh ứa đầy lưng cô. Nếu vừa rồi Lệ Đình Nam đẩy cửa ra trông thấy mặt mày Đình Phong đang ngủ, anh sẽ nghi ngờ về cô ngay. Trừ phi Lệ Đình Nam nghĩ đến Đình Phong và Nhược Hy là em trai em gái của cô…
Lệ Đình Nam nheo mắt, nhìn cô gái trước mắt vội vã đuổi anh đi, anh im lặng vài giây, bước về trước mấy bước.
Hứa Nhược Phi lùi ra sau vài bước, cho đến khi lùi đến cạnh TV, cô không còn đường lui nữa.
Lệ Đình Nam nhìn cô gái bên dưới từ trên cao xuống, gần như mặt mày anh vẫn không thay đổi gì.
Bây giờ anh hơi khó chịu.
“Cô không hy vọng tôi ở lại nhà trọ của cô như vậy à?”
Hứa Nhược Phi run lên, lắc đầu nói: “Không phải!”
Cô trả lời quá dứt khoát, đừng nói là Lệ Đình Nam, ngay cả bản thân cô cũng sửng sốt.
“Ồ?” Lệ Đình Nam hơi ngoài ý muốn, anh ghé sát rất gần, gần như mặt dán mặt Hứa Nhược Phi, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực giữa hai người bọn họ.
Hứa Nhược Phi vội che miệng, giọng nói buồn bực vọng ra từ sau lòng bàn tay: “Tổng giám đốc Lệ, anh chờ chút, chúng ta ăn đồ nướng rồi, bây giờ… không hợp lúc cho lắm! Anh hiểu mà!”
Lệ Đình Nam nhướng mày như đang hỏi hiểu cái gì?
Hứa Nhược Phi trợn mắt trừng anh, cần cô phải nói rõ ra à? Vừa ăn đồ nướng xong mà hôn môi thì chắc chắn không phải hồi ức tốt đẹp gì!
Cho dù là người đẹp mã như Lệ Đình Nam, cô cũng không thể chấp nhận.
“Là, là vì đồ nướng nặng mùi lắm, không thể hôn môi!”
Tiếng cười trầm thấp của Lệ Đình Nam bật ra gần sát Hứa Nhược Phi. Hứa Nhược Phi chỉ cảm thấy giọng cười này khiến vai cô hơi run lên, ngón tay lạnh lẽo của anh đặt lên trán cô.
Lệ Đình Nam búng trán cô một cái.
Hứa Nhược Phi: “?!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!